Yêu Phải Một Nam Bộc!

Chương 129: Tương Tư



Một ngày, hai ngày…

Âu Minh vẫn cứng đầu cố chấp với chuỗi ngày vùi mình vào công việc trong phòng. Quầng thâm trên mắt hiện mỗi lúc một rõ hơn, thoạt qua trông anh có vẻ đã gầy đi rất nhiều. Gương mặt cũng theo đó mà chẳng còn lấy chút sức sống.

– Hey, General Director Au, please sign here.

(Giám đốc Âu, phiền ngài kí vào đây)

Âu Minh nhìn lướt qua xấp tài liệu dày đặc vừa đặt trên bàn thì bỗng cảm thấy có chút mệt mỏi. Anh từ tốn đứng dậy quay ngược về phía sau đưa tay vén lấy rèm cửa ra, thuận miệng đáp lại:

– Okay, thank you. When finished I will call his back.

(Được, cảm ơn. Khi nào hoàn thành xong tôi sẽ gọi anh quay lại)

– Yes, I have permission.

(Vâng, tôi xin phép)

“Rầm!”

Tiếng động gì vậy?! Người đàn ông ấy chỉ vừa quay người đi thì âm thanh này đã không ngần ngại tấn công vào hai bên tai anh.

Giật mình! Cậu thư kí vội quay đầu lại nhìn.

Âu Minh, anh ấy… ngất rồi?! Trong đồng tử đen láy của anh bây giờ chính là hình ảnh một người đàn ông bất chợt nằm vật ra sàn, gương mặt đỏ bừng, hơi thở nghe thoáng ra cảm giác nặng nhọc vô cùng!

– Director Au? What’s wrong with you? Director Au?! Please wake up!

(Giám đốc Âu? Ngài bị làm sao vậy?! Giám đốc Âu?! Xin hãy tỉnh lại!)

_____________

__

“Âu Minh, tôi thích anh!”

“Tịch…”

Trong không gian đầy mùi thuốc, căn phòng ngột ngạt này bất chợt khiến anh tỉnh lại. Có vẻ như anh đã hôn mê trong một khoảng thời gian ngắn rồi.

Đau đầu quá! Âu Minh vội đưa tay chực xoa xoa trán thì mới phát hiện bản thân là đang trong quá trình truyền dịch nước biển.

“Có nhất thiết phải làm quá lên thế không?” – Trong đầu của cái tên tham công tiếc việc này là đang suy nghĩ như thế đấy!

– He fainted from exhaustion! Why let patients work to the point where they’re over the limit?!

(Anh ấy ngất vì kiệt sức. Tại sao lại để cho bệnh nhân làm việc vượt quá giới hạn như thế này chứ?!)

Nhìn qua khung cửa kính trong suốt. Tuy không nghe rõ được là gì nhưng anh vẫn thấy rõ hình ảnh người bác sĩ đang quát mắng cậu thư kí trẻ tuổi của mình. Chắc chắn là đang bị mắng thảm lắm rồi, nhìn biểu cảm bối rối ăn năn của cậu ta thì biết!

– What is he made of? At first glance, he has been fasting and not sleeping for a long time! If this continues, don’t say your health, even your life expectancy will be shortened!!

(Anh ta là làm bằng cái quái gì vậy? Xem xét qua thì anh ấy đã nhịn ăn và không ngủ trong một thời gian dài rồi! Nếu cứ tiếp tục như thế này thì đừng nói là sức khoẻ. Ngay cả tuổi thọ cũng sẽ bị rút ngắn!)

– I’m sorry, I will advise him and report to his superior.

(Tôi xin lỗi, tôi sẽ khuyên ngăn anh ấy và báo cáo lại với cấp trên)

– …

– …

Những câu từ đối thoại ồn ào vẫn cứ tiếp tục vọng âm thanh vào tai Âu Minh. Anh mệt lừ người đưa tay còn lại đặt lên trán, che chặt đôi mắt đang dần nhắm đi của mình rồi tự dưng lại cười khẩy một cách ngốc nghếch.

“Rút ngắn tuổi thọ ư? Nghe cũng thú vị đó.”

“Cạch…”

– Director Au, you’re awake. Please rest a little longer. This I will report to Chairman Hua, you do not need to work so hard, I will ask others to support you.

(Giám đốc Âu, ngài tỉnh rồi. Xin hãy nghỉ ngơi thêm chút nữa. Việc này tôi sẽ báo cáo lại với Hứa tổng. Ngài không cần phải vất vả như thế, tôi sẽ nhờ người khác hỗ trợ giúp ngài)

– No need, I’m not in the habit of asking others to help. After leaving, I will return to the company. You can go back to work.

(Không cần, tôi không có thói quen nhờ người khác giúp đỡ. Sau khi khỏi tôi sẽ trở về công ty. Cậu có thể quay về làm việc tiếp rồi)

Cậu thư kí trẻ nghe xong cũng chỉ có thể tự lắc đầu cho qua. Dù gì cũng đã làm việc cùng Âu Minh một thời gian, một khi anh đã quyết thì dù có khuyên ngăn thế nào cũng chẳng thể được.

– Sigh, please recover soon. Please excuse me.

(Haiz.. Hãy sớm bình phục, xin phép ngài)

“Cạch…”

Bầu không khí lại trở nên yên lặng một lần nữa. Nhưng cũng chả sao cả, dù gì anh cũng đã quen rồi.

“Âu Minh! Tôi thích anh!”

“Thanh xuân cái gì chứ? Tôi không cần!”

“Sự chân thành của tôi, anh gọi nó là vớ vẩn..”

“Xin anh hãy giữ cho tôi chút tôn nghiêm cuối cùng của một cô gái bình thường như những người bình thường. Tay không có máu, biết rung động, ít nhất là có cảm xúc…”

“Cuối tháng ba, cậu ấy sẽ kết hôn”

Đôi mắt anh dần khép lại theo mạch cảm xúc..

Trong tâm trí anh bây giờ…

…là một Mộ Khả Tịch đang khóc, khóc rất to.

Và cả anh, Âu Minh cũng đang khóc, nhưng lại rất đỗi im lặng..

– Trong lòng có cảm thấy đau chút nào không?

Anh nhếch môi cười nhạt rồi tự nói trong vô thức. Chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông này khóc. Nhưng riêng hôm nay.. là ngoại lệ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.