Yêu Phải Một Nam Bộc!

Chương 130: Đêm Trước Lễ Cưới



3 tháng sau…

Màn đêm như vẽ lên một bức tranh u ám xuống không gian trầm mịch. Gió dịu đi, hoàn toàn khác xa với cơn gió rét thấu xương thịt của ba tháng trước. Nó rất ấm, nhưng con người lại tự dệt lên một cảnh tượng thê lương đến nặng nề.

– Không định ngủ ư? Uống rượu giờ này không tốt đâu, đồ ngốc..

Giọng nói của Khả Tịch vọng đến bên tai anh. Thoáng chút run rẩy, Dương Trừng vẫn điềm thản, cố chấp giữ chặt cốc rượu lạnh tanh trên tay mình. Gương mặt có chút cau có nhưng không bộc lộ rõ ràng ra bên ngoài.

Khả Tịch từ tốn tiếp cận rồi ngồi cạnh anh. Tay nhịp nhàng rót rượu trong bình vào chiếc cốc. Màu rượu ngả đen đi như màu mâm xôi tím, hương thơm từ vị của rượu không ngần ngại mê hoặc đầu lưỡi của cô. Cứ như vậy, người phụ nữ ấy khép chặt mi mà thẳng thừng nốc cạn. Đúng thật là “chó chê mèo lắm lông” rồi..

– Háo hức quá nên không ngủ được, lí do đủ làm em cười chưa?

– Ặc, ha ha.. Háo hức cái gì chứ? Muốn nhanh chóng rước cô dâu xinh đẹp này về nhà đến vậy à?!

Dương Trừng khẽ cười theo cô. Anh nhìn cô một hồi lâu rồi lại trở về với cốc rượu trên tay mình. Bỗng dưng có chút cảm giác không muốn uống nữa, thật quái đản.

– Tịch..

– Sao thế?

Dương Trừng chẳng thể hiểu nổi bản thân mình nữa. Anh bất giác không tự làm chủ được thì liền đưa tay lên như muốn xoa lấy mái tóc đen dài của Khả Tịch. Chỉ không ngờ một điều rằng cô đã theo bản năng mà cố tình né đi cái chạm “vô tình” đó.

Một hành động theo bản năng thôi ư? Biết thế nào nữa. Cái né tránh nhất thời đó đã không ngại bóp nát đi sự chân thành của anh. Cũng chẳng có gì là to tác cả, chỉ là lồng ngực không kìm được mà quặn nhói lên một chút thôi…

– Mái tóc của em hình như đã dài thêm một chút rồi này?

– Xin lỗi.. Em không có ý đó. Chỉ là em vẫn chưa quen thôi…

Nụ cười gượng ép hiện rõ mồng một trên gương mặt góc cạnh của người đàn ông đấy. Được gắn cho một cái mác “chú rễ” để rồi đến cả một lần chạm vào, “cô dâu” ấy cũng chưa từng một lần tình nguyện mà làm theo. Mọi thứ cảm xúc bấy lâu giữa cả hai đều là bức hoạ lòng: “Anh lắng nghe theo trái tim, còn cô lắng nghe theo lí trí”.

Chưa bao giờ trái tim của cô tồn tại dù chỉ một giây ở nơi này, một lần cũng chưa từng xảy đến..

Dẫu không phải là một câu chuyện cười, nhưng nghe không phải là rất buồn cười hay sao?

Rượu cạn rồi..

Đến giọt rượu cuối cùng trong chiếc bình cũng đã trút hết tất cả vào chiếc cốc thuỷ tinh trước mặt.

Gương mặt Dương Trừng đỏ bừng lên vì men say của rượu. Tầm nhìn quả thực có chút mơ hồ. Anh đắm người chìm sâu vào tận đáy mắt Khả Tịch như muốn tìm lấy một câu trả lời cho bản thân. Ánh mắt ấy pha lẫn vô vàn cảm xúc: sự phẫn nộ, sự ghen tị, tình yêu, và cả sự hi vọng.

– Nếu như ngày hôm đó người cứu em thoát khỏi tử nạn là anh, thì em có yêu anh không?

– …

Nếu tình yêu chỉ dựa vào việc phải mang ơn nghĩa ai đó thì có còn gọi là tình yêu nữa không?

Không phải.

Nếu thật sự cô yêu Âu Minh chỉ vì anh cứu cô thì thứ tình cảm đó chẳng khác nào là “sự đáp trả” cho ân nhân của mình cả. Hay nói cách khác, đó chính là sự nhầm lẫn trong việc phân biệt và nhận thức các thứ “tình cảm”.

Khả Tịch? Cô phải trả lời anh như thế nào đây? Rốt cục phải trả lời như thế nào thì mới không khiến người đàn ông này tổn thương? Cô không muốn nói dối. Nhưng sự thật lại quá đỗi khắc nghiệt và phũ phàng đến nhường này..

– Trừng, anh say rồi. Anh nghỉ ngơi đi. Ngày mai..

Khả Tịch đột nhiên ngừng đi không nói nữa. Cô đưa ánh nhìn vào một góc khác, mặt có chút đỏ gắng gượng nói ra từng chữ tiếp theo:

– Ngày mai.. chúng ta sẽ kết hôn, không phải sao? Chú rễ thì không thể như thế này mãj mà thức suốt đêm đâu, ngốc thật.

– Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.

Dương Trừng thẫn người nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Khả Tịch rồi lại tự mình bắt gặp biểu cảm bối rối và sự im lặng “có căn cứ” của cô. Ánh mắt của anh loé lên một chút thất vọng nhưng vẫn cố mỉm cười đáp trả lại cái “im” đầy sát thương kia.

– Đùa em một chút thôi. Muộn rồi, anh ngủ đây. Mau về phòng đi.. tạm biệt.

Cứ như rằng chưa nói dứt hết câu thì người đàn ông này đã vội nhảy xổng lên giường như một đứa trẻ rồi trùm chăn kín mít cả đầu, bất động.

– Ngủ ngon..

Giọng nói của Khả Tịch dịu dàng đi trông thấy. Cô trả lại cốc rượu đặt trên bàn. Ánh nhìn dồn dập vào anh một lúc thì liền rời đi. Tất cả những thứ mà cô còn bỏ sót lại trong căn phòng này không gì khác là âm thanh “cạch” giòn giã của tiếng khép cửa.

Dương Trừng im lặng lắng nghe thật kĩ. Anh cởi bỏ lớp trùm chăn trên đầu rồi lại vô thức nhìn xa xăm đi đâu đó.

“Nói dối thì chết em à?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.