Khi Mộc Ly Tâm được ngã lưng xuống chiếc giường thân yêu của mình, thì đó là lúc mặt trời xuống núi, gà nhà đã ngủ, và tất cả người làm cũng nghỉ ngơi.
“Mộc Mộc…”
Ăn uống, tắm rửa xong cũng hơn 8 giờ tối. Lúc này, Mộc Ly Tâm đang định nằm nghỉ thì chợt nghe có người gọi bên ngoài, dù khá lạ lẫm với hai từ “Mộc Mộc” kia, nhưng có vẻ như là ai đó đang tìm mình, nên cô đã bước ra.
“Mộc Mộc.”
Nhìn thấy Quế Niên là người đang đứng bên ngoài, trên tay anh còn cằm thêm một chiếc túi nhỏ, Mộc Ly Tâm có chút ngạc nhiên, cô đi đến gần anh hơn, rồi mới hỏi:
“Anh tìm em hả?”
“Ừm, anh có cái này cho em.”
Nói xong, Quế Niên vui vẻ đưa chiếc túi trong tay đến trước mặt Mộc Ly Tâm.
Cũng đúng lúc này, dì Minh đang nấp ở một góc khuất gần đó, khi thấy Mộc Ly Tâm đứng nói chuyện với Quế Niên thì bà liền mang theo chiếc túi nhỏ lén lút tìm vào căn phòng của cô.
Trong khi đó, Mộc Ly Tâm nhìn túi quà của Quế Niên, chần chừ một hồi mới chịu nhận lấy, sau đó nhìn xem bên trong là thứ gì.
“Bánh và sữa? Những thứ này từ đâu mà anh có?”
“Sáng nay có chuyến mang trái cây ra ngoài nên sẵn tiện anh mua cho em, tại anh biết mỗi phần ăn của em đều bị dì Minh cắt giảm bớt, anh nghĩ đến nửa đêm chắc em sẽ đói, nên mua một ít cho em để dành ăn.”
Tấm lòng của Quế Niên thật sự khiến Mộc Ly Tâm cảm động. Ở đây, ngoài A Liên ra thì người đối xử tốt với cô nhất chắc chỉ có mỗi chàng trai này thôi.
“Cảm ơn anh nha!”
“Không có gì, em đừng khách sáo.”
Quế Niên cười nói, rồi sau đó anh lại muốn nói tiếp chuyện gì đó, nhưng lại dè dặt mãi. Thấy vậy, Mộc Ly Tâm đã chủ động thăm hỏi trước:
“Anh còn chuyện gì muốn nói với em hả?”
“À, ờ…Thật ra thì…”
“Có chuyện gì anh cứ nói đi, đừng ngại.”
Sau một hồi do dự, Quế Niên mới khẽ nói:
“Thật ra anh muốn khuyên em thôi. Chuyện là tháng sau con gái của dì Minh sẽ được đến đây làm việc, bà ấy vốn muốn ghép đôi con gái mình cho Thiếu gia, cho nên anh nghĩ em phải hạn chế tiếp xúc với Thiếu gia, để tránh những phiền phức không đáng có.”
Nghe Quế Niên nói xong, Mộc Ly Tâm không những không sợ, mà cô còn bật cười, khiến đối phương không khỏi thắc mắc:
“Sao em cười?”
“À không, không có gì đâu! Dù sao cũng cảm ơn anh đã nhắc nhở em! Em sẽ chú ý cẩn thận hơn, anh yên tâm!”
“Ờ…Vậy anh về phòng trước, em cũng vào trong nghỉ ngơi đi. Nhớ uống thuốc để cổ tay mau khỏi hẳn đó.”
“Em biết rồi! Anh ngủ ngon!”
“Em cũng vậy!”
Quế Niên cười tạm biệt xong thì cũng rời đi.
Mộc Ly Tâm vẫn đứng đó nhìn theo bóng lưng của người đàn ông ấy, nhớ lại những gì anh vừa nói thì cô càng cảm thấy buồn cười.
Lăng Thanh là ai chứ? Sao dì Minh lại có thể ảo tưởng sức mạnh đến mức như thế? Thảo nào bà ấy lại ghét cô như vậy.
Tự cười nói xong, cô nàng cũng vui vẻ mang túi thức ăn vừa được tặng trở vào nhà nhỏ của mình. Nhưng có một điều cô không biết rằng, cuộc trò chuyện vừa rồi giữa cô với Quế Niên đã được thu trọn vào tầm mắt sắc lạnh của một người đàn ông đứng cách đó khá xa. Và khi cô vào nhà thì hắn cũng theo ở phía sau.
Lúc Mộc Ly Tâm trở vào phòng, dì Minh đã không còn ở đó. Nhưng từ phía sau lưng cô, lại xuất hiện bóng dáng của một người khác giới.
“Ở đây, ai cho cô dám lén lút tư tình với người khác hả?”
Giọng nói lạnh tựa băng tuyết của hắn bất ngờ vang lên từ phía sau, dọa Mộc Ly Tâm giật mình hú vía. Cô quay lại đã thấy Lăng Thanh hậm hực đứng đó.
Cô vừa vuốt ngực, vừa bất mãn cất lời:
“Anh làm gì mà xuất hiện như ma vậy?”
“Tôi dọa cô sợ à? Hay những kẻ có tật mới giật mình?”
Lăng Thanh, vừa nói vừa đi tới, dồn ép Mộc Ly Tâm, buộc cô phải bước lùi về sau đến khi nào cô ngã ngồi trên chiếc giường sắt của mình thì mới thôi.
“Này, anh…anh lại lên cơn điên gì nữa vậy?”
“Tôi hỏi cô, ai cho cô ở đây lén lút tư tình với người khác?”
“Lén lút tư tình cái gì chứ? Anh bị điên hả, ăn nói khiến người khác không hiểu gì hết.”
Mộc Ly Tâm vừa nói dứt lời thì bị người đàn ông đó bóp cằm, hắn chỉ tay về phía túi thức ăn vẫn đang ở gần chỗ của cô, rồi mới lạnh giọng lên tiếng:
“Cái đó là cái gì? Ai vừa mới tặng cô?”
“Là bánh với sữa chứ cái gì. Mà ai tặng thì liên quan gì tới anh?”
Tuy đang bị bóp cằm, nhưng Mộc Ly Tâm vẫn ương ngạnh trả lời, khiến sắc mặt ai kia càng hiện đầy vạch đen.
Cả hai mãi lo đấu mắt, mà chẳng hề nhận ra gần đó đã có nhân vật thứ ba xuất hiện.
Nó mang thân hình dài cứ lượn qua lượn lại thật chậm chạm phía sau Mộc Ly Tâm, chiếc lưỡi nhỏ linh hoạt và âm thanh đặc trưng từ loài rắn hổ mang đã thu hút Lăng Thanh ngay sau đó.
Khi hắn tạm thời đưa mắt nhìn ra phía sau lưng Mộc Ly Tâm thì quả thực nhìn thấy một con rắn hổ mang đang nằm ngay phía sau, giương đôi mắt sát thủ nhìn họ.
Trong khi Mộc Ly Tâm hoàn toàn chưa hề biết đến sự tồn tại của loài sinh vật kia mà chỉ thấy lực bàn tay của người đàn ông đã giảm dần, nên cô lập tức nhân cơ hội gạt tay hắn ra.
“Đừng cử động.”
Giọng nói mang tính chất nghiêm trọng của Lăng Thanh, nhất thời khiến Mộc Ly Tâm răm rắp nghe theo. Cô ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ không cử động vì nhận thấy có vẻ như Lăng Thanh đã nhìn thấy thứ gì đó có thể mang tới nguy hiểm cho cả hai.
Cô chỉ khẽ hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Lăng Thanh vẫn bình tĩnh hết sức có thể, hắn nhìn cô, rồi nghiêm túc hỏi:
“Cô sợ rắn chứ?”
“Đừng nói là phía sau tôi…”
“Phải, là “bé na” đang âm thầm quan sát chúng ta. Và quan trọng là loài rắn này có độc.”
Nghe Lăng Thanh thông báo xong, Mộc Ly Tâm liền sợ xanh mặt, cô hoảng hốt vội ôm chầm lấy người đàn ông ấy, sợ sệt tìm người bảo vệ.
Trong khi đó, chính Lăng Thanh cũng là người bất ngờ xen lẫn lo sợ. Tuy hắn biết rõ tại sao ở đây lại xuất hiện loài động vật này, nhưng hắn không ngờ rằng nó lại là loài có thể phun nọc độc chết người. Thực tế và lời căn dặn trước đó, hoàn toàn sai lệch.
“Đừng sợ, có tôi ở đây!”
Lăng Thanh chạm nhẹ vào lưng Mộc Ly Tâm, nhỏ giọng trấn an, khi thấy cô ấy đã sợ tới mức phát run.
“Bây giờ chúng ta phải làm sao? Bị rắn độc cắn là chết chắc đó.”
“Cô bình tĩnh đi. Chỉ cần không động chạm đả kích khiến nó tức giận thì nó cũng không chủ động tấn công. Giờ cô nghe lời tôi, từ từ đứng lên, tôi lui một bước, cô tiến một bước, chúng ta âm thầm ra khỏi đây thì sẽ an toàn.”