Dù được người đàn ông đang bên cạnh ra sức trấn an nhưng Mộc Ly Tâm vẫn không thể kìm chế nỗi sợ hãi của mình.
Thật ra, cô luôn ám ảnh bởi những loài động vật bò sát, vì ngày còn bé, cô từng chứng kiến một người bạn cùng trang lứa với mình bị rắn cắn tử vong.
Hôm đó cô đã rất sợ và khóc sưng cả mắt khi hay tin người bạn ấy không qua khỏi, còn con rắn máu lạnh đó sau khi tấn công bạn cô xong thì lại ung dung bò đi mất.
Từ đó, Mộc Ly Tâm luôn bài xích những loài động vật bò sát, đặc biệt là rắn. Nên bây giờ, chỉ cần nghe nhắc tới rắn thôi thì cô đã sợ xanh mặt. Dù là đang ôm Lăng Thanh rất chặt, cô nắm lấy vạt áo đối phương tới mức nhăn nheo nhưng vẫn không thể giữ được bình tĩnh.
“Tôi…chân tôi cứng đờ mất rồi… Tôi không đi được.”
Nghe thấy giọng nói run rẩy của người phụ nữ mà Lăng Thanh càng nhíu chặt lông mày.
Chỉ là mới nghe qua có rắn xuất hiện thôi, cô đã sợ tới mức độ này thì hắn càng không dám tưởng tượng đến lúc cô tận mắt nhìn thấy thứ sinh vật đáng sợ ấy sẽ ra sao? Nếu chẳng may cô ngất xỉu hay bị rắn độc tấn công, thì có phải là anh đã mang tội danh gián tiếp giết người không?
Giờ nghĩ lại, Lăng Thanh mới cảm thấy hối hận và càng căm giận kẻ dám làm trái ý hắn, cố ý thả rắn độc vào đây.
Tất cả cũng do hắn mà ra, giờ thì hắn phải chịu trách nhiệm.
“Được rồi, cố gắng bình tĩnh. Tôi dìu cô đứng dậy.”
Khẽ trấn an Mộc Ly Tâm xong, Lăng Thanh bắt đầu ôm eo cô ấy, rồi nhấc người cô đứng dậy, từ đầu tới cúi vẫn giữ chặt cô trong vòng tay của mình.
“Tôi lui thì cô phải bước tới. Nếu không chúng ta không thể rời khỏi đây được, hiểu không?”
“Ừm ừm…”
Mộc Ly Tâm ra sức gật đầu. Dù đã sợ tới hai chân cứng ngắt, cô vẫn phải miễn cưỡng bước theo người đàn ông ấy.
Lăng Thanh vừa chầm chậm lùi về phía cửa, vừa quan sát sau lưng rồi lại nhìn sang động tĩnh của con rắn.
*Xoảng.
“A…huhu…”
Mọi chuyện đang êm đẹp, cho tới khi Lăng Thanh vô tình va vào chiếc bàn nhỏ cạnh cửa ra vào, làm rơi chiếc ly thủy tinh xuống sàn nhà đã thu hút tính cảnh giác của con rắn. Nó lập tức phùng mang, ngóc cao đầu vào tư thế có thể tấn công con mồi bất cứ lúc nào.
Trong khi đó, Mộc Ly Tâm cũng đã sợ tới mức cả người run cầm cập, cô bật khóc, hai tay ôm chặt Lăng Thanh tới mức khiến hắn sắp ngạt thở. Vậy mà hắn ta vẫn ôn nhu một cách hiếm thấy nhất, thậm chí còn khẽ nói:
“Tạm thời nó vẫn chưa tiến tới, cô đừng sợ. Tôi đưa cô ra ngoài.”
Sau đó, Lăng Thanh tiếp tục từ từ, nhẹ nhàng nhất có thể, bước từng bước ra khỏi phòng. Khi cả hai đã ra ngoài, hắn nhanh chóng đóng kín cửa phòng lại rồi dứt khoát cúi xuống nhấc bổng Mộc Ly Tâm lên, bế cô nhanh chân rời khỏi căn nhà ấy.
Hắn bế cô trở vào biệt thự, dưới sự chứng kiến và tất cả ánh mắt ngạc nhiên của người làm, hắn đưa cô lên thẳng phòng riêng của mình.
Lúc Mộc Ly Tâm được hắn đặt ngồi lên giường rồi, mà cô vẫn cứ ôm ghì lấy hắn, không chịu buông tay.
Khuôn mặt lấm lem nước mắt nép sát vào vòm ngực săn chắc ấy, khiến Lăng Thanh cũng lực bất tòng tâm.
“Nhờ con rắn mà được ôm tôi miễn phí thế này, xem ra cũng lời to quá rồi nhỉ?”
Câu nói tự luyến, tự mãn, đắc ý, ngông cuồng của người đàn ông vậy mà lại thành công khiến Mộc Ly Tâm lấy lại được bình tĩnh. Sau đó cô mới lặng lẽ buông tay ra khỏi cơ thể tráng kiện của ai kia.
Lúc này, Mộc Ly Tâm mới biết bản thân đã được Lăng Thanh đưa lên phòng, nên cô nhanh chóng bước xuống giường, bối rối cất lời:
“Sao…sao anh lại đưa tôi lên đây?”
“Không lên đây thì đâu? Hay cô muốn trở về chỗ con rắn kia? Vậy thì mời!”
“Không không không! Ý của tôi là anh có thể đưa tôi tới phòng khách là được rồi, đâu cần đưa lên tận đây, huống chi còn là phòng riêng của anh…”
“Nhưng cũng là nơi đầu tiên của chúng ta.”
Khẽ nói vào tai Mộc Ly Tâm câu nói chứa nhiều ẩn ý xong, hắn ta đã ung dung quay lưng bỏ đi.
*Rầm.
Đi thôi đã đành, trước khi rời khỏi hẳn còn kéo cửa đóng lại cái rầm, khiến Mộc Ly Tâm giật mình. Sau đó cô cũng đi theo, định sẽ ra ngoài thì lúc vặn tay nắm cửa mới biết cửa đã bị khóa từ bên ngoài.
“Tên này bị điên à? Sao tự nhiên lại khóa cửa rồi?”
Cô khó hiểu tự mình làu bàu xong thì bắt đầu gọi:
“Lăng Thanh, thả tôi ra…Lăng Thanh…”
Trong khi Mộc Ly Tâm đang kêu réo ầm ĩ trên phòng thì Lăng Thanh đã mang gương mặt lạnh như băng xuống tới phòng khách.
Nhìn thấy hắn xuống tới, tất cả người làm đều dè dặt cúi đầu. Nhưng hắn chỉ lướt ánh mắt sắc lẻm nhìn qua từng người một, cho tới khi đến chỗ dì Minh thì dừng lại.
“Bà qua đây.”
Nghiêm nghị ra lệnh xong, Lăng Thanh tiến thẳng đến ghế sofa ngồi xuống. Dì Minh cũng mang tâm trạng lo lắng, hồi hộp theo sau.
Đến trước mặt hắn, bà cung kính cúi đầu:
“Thiếu gia.”
“Sáng nay tôi đã căn dặn bà những gì?”
“Dạ…tôi…tôi…”
“NÓI.”
“Dạ thiếu gia dặn tôi chuẩn bị một con rắn không có độc, rồi đợi tới trời tối mang nó thả vào phòng của Mộc Ly Tâm.”
Sau tiếng hét chói tai nói lên cơn giận của Lăng Thanh, dì Minh cuống cuồng trả lời rối rít, chỉ dám cúi gầm mặt chứ chẳng dám nhìn lên khuôn mặt đằng đằng sát khí của người đàn ông ấy.
“Vậy bà đã thả rắn gì vào đó? Có độc hay là không độc?”
Bấy giờ, hắn ta đã hạ giọng. Nhưng khẩu khí phát ra lại khiến người nghe phải rùng mình.
Càng đối chất, sắc mặt dì Minh càng tái. Chưa bao giờ bà thấy Lăng Thanh nổi trận lôi đình như lúc này. nên cứ căng thẳng tới mức mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau tuôn xuống.
“Thiếu gia dặn tôi thả rắn không độc thì tôi thả rắn không độc, chứ nào dám cãi lời cậu dặn.”
“Hay lắm, vậy bây giờ tôi sai người bắt con rắn đó vào đây, cho nó cắn bà thử xem có độc hay là không độc.”
“Lâm Dân Tiêu.”
Chỉ một tiếng gọi của Lăng Thanh, quản gia Lâm lập tức lật đật chạy tới, cúi đầu cung kính chờ đợi mệnh lệnh.
“Thiếu gia gọi tôi.”
“Ông cùng thêm một người khác, tới phòng ngủ của Mộc Ly Tâm bắt con rắn ngoài đó vào đây.”
“Vâng!”
Quản gia Lâm nhanh chóng rời đi. Lúc này, dì Minh sắc mặt đã trở nên vô cùng lo sợ.
Ban đầu bà đâu có nghĩ tới Lăng Thanh cũng sẽ có mặt khi con rắn xuất hiện. Nếu giờ con rắn đó vẫn chưa bò đi mất, mà còn bị bắt mang vào đây thì số phận của bà ắt hẳn sẽ vô cùng thê thảm.