Trữ Ngọc Anh rời khỏi phòng giam với nỗi tâm trạng nặng nề. Bà trở về nhà lại gặp Lăng Kiến Dụ thản nhiên ngồi ngay phòng khách vui vẻ cùng Đào Lâm San, bình thản cứ như con trai mình chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, cơn phẫn nộ đã lên tới đỉnh điểm. Bà cũng chẳng nói năng gì hết, chỉ tiến thẳng về phía Lăng Kiến Dụ và…
*Chát.
Bất ngờ bị tát, Lăng Kiến Dụ và Đào Lâm San đều giật mình, vì trước đó chưa nhận ra sự xuất hiện của Trữ Ngọc Anh, đến khi biết người vừa đánh mình là bà ấy, Lăng Kiến Dụ vẫn tức giận như thường.
“Mẹ vừa làm cái quái gì vậy?”
“Mày hỏi tao làm gì hả? Tao vừa đánh cho mày tỉnh ra đó, đồ tệ bạc.”
Lăng Kiến Dụ cau chặt mày, rõ là tâm trạng đã bất mãn đến đỉnh điểm nhưng vẫn phải dằn xuống.
Đào Lâm San cũng biết điều, lặng lẽ tách ra xa người đàn ông bên cạnh mình, để ngồi đó xem kịch hay sắp bày ra trước mắt.
Lúc này, Trữ Ngọc Anh trực tiếp chỉ thẳng vào mặt Đào Lâm San, nhưng ánh mắt lạnh lẽo lại nhìn về Lăng Kiến Dụ, rồi nói:
“Mày để con đàn bà lòng dạ thâm độc này xử lý việc tiểu Thanh bị tố giác giết người. Còn mày ung dung, thản nhiên như chưa có chuyện gì. Nhưng mày có biết hiện giờ tất cả các bằng chứng Cảnh sát thu thập được đều gây bất lợi cho thằng bé không? Lăng Kiến Dụ, mày nhìn lại bản thân mày xem có xứng đáng làm một người cha hay không?”
“Mẹ à, mẹ thấy con ngồi đây là tưởng con rảnh rỗi thoải mái lắm à? Vậy mẹ có biết để phong tỏa tin tức thằng nghịch tử đó là tội phạm giết người đã hao tốn bao nhiêu công sức và tiền của của con chưa? Nó phạm tội bị bắt, Tập đoàn như rắn mất đầu, mẹ biểu con tập trung chạy án cho nó, vậy sản nghiệp này ai lo? Bản chất của nó từ nhỏ đả ngông cuồng, ngỗ nghịch, đến bậc làm cha như con còn không dạy bảo được, vậy thì cứ để pháp luật trừng trị. Dù sao một đứa tồi tệ như nó tôi cũng chả còn trông cậy gì được nữa rồi. Vì một người phụ nữ tuyệt tình bỏ đi mà nảy sinh lòng dạ tàn độc, giết người để trả thù, nói ra chỉ càng mất mặt.”
*Chát.
Trữ Ngọc Anh giận run môi khi nghe xong những lời lẽ tán tận lương tâm của Lăng Kiến Dụ khi nói về cháu trai của mình, khiến bà không thể nhịn được, liền tát thẳng vào mặt ông ta thêm một cái.
“Đến mày mà cũng cho rằng tiểu Thanh giết người. Vậy thử hỏi Lăng tổng cậu có bao giờ thử nghĩ xem trong chuyện này còn có uẩn khúc gì không? Và kẻ âm mưu đứng sau là ai chưa? Lăng Thanh, nó là con ruột của mày đó.”
“Mẹ thôi đi! Đến bây giờ tôi mới cảm thấy nghi ngờ của mình là đúng đó, tôi vẫn luôn thấy nó không hề giống tính cách của tôi một chút nào hết. Cái bản chất si tình dốt nát đó giống hệt mẹ của nó vậy, thà chịu khổ sở chứ không chịu quên đi. Hậu quả ngày hôm nay là tự nó chuốc lấy, dù sao tôi cũng còn một đứa con gái, còn sức là còn khả năng sinh sản, không có đứa này thì tìm đứa khác. Mẹ lo cho bản thân của mẹ đi, đừng xen vào chuyện này nữa.”
Nói rồi, Lăng Kiến Dụ lập tức hậm hực bỏ lên phòng. Để lại Đào Lâm San với gương mặt hả hê ngồi đó, ông ta tuyệt nhiên mặc kệ mẹ mình đã tức tới mức nào.
Đôi mắt thâm niên đỏ hoe, bất lực ngồi xuống sofa. Bà tức giận bản thân tại sao lại sinh ra một đứa trẻ ngỗ nghịch, tuyệt tình như Lăng Kiến Dụ, bị hồ ly tinh làm cho mờ mắt.
Lúc này, Đào Lâm mới nhàn nhã cất lời:
“Mẹ à! Mẹ đừng cất công chạy đôn chạy đáo giúp Lăng Thanh thoát tội nữa, vô ích thôi. Biết tại sao không, vì bên pháp chứng vừa xác minh **** **** trong người Từ Lê Na hoàn toàn trùng khớp với ADN của cậu ta. Mẫu xét nghiệm cho thấy trong máu Lăng Thanh hoàn toàn không hề chứa chất kích thích nào tác động hôn mê, nên việc cậu ta nói mình bị đánh thuốc mê rồi có người hãm hại chỉ là khẩu cung giả tạo của một tội phạm ngoan cố mà thôi. Chưa kể đến còn có nhân chứng sống sẵn sàng nói ra sự thật. Vì vậy, từ bây giờ mẹ nên dưỡng sức chờ đến ngày Lăng Thanh ra tòa, nghe tòa xử án chứ đừng tốn công vô ích nữa.”
Tin tức từ miệng Đào Lâm San thốt ra, Trữ Ngọc Anh đều nghe không sót một từ. Nhưng bà lại không hề kích động, mà đang vẽ lên nụ cười nhạt nhẽo, rồi nói:
“Âm mưu hãm hại cháu nội của tao để tranh giành quyền lợi. Mày tưởng tao không nhìn rõ bản chất xấu xa của mày sao? Nhưng mà đừng vội đắc ý sớm, ngày nào Trữ Ngọc Anh này còn thở, bất cứ ai cũng đừng hòng làm hại cháu tao.”
Đào Lâm San nhanh chóng nhếch môi cười khinh bỉ:
“Mẹ đang nói sảng à? Ai hãm hại cháu của mẹ? Bằng chứng cậu ta giết người rành rành ra đó mà mẹ vẫn cố chấp không chịu tin thì tôi đành chịu. Cơ mà, nếu mẹ nói vậy thì mẹ tìm cách chạy tội cho cháu nội của mẹ đi, để tôi xem một bà già như mẹ thì làm được trò trống gì.”
Lời cuối đi cùng nụ cười chế giễu, đó là thứ Đào Lâm San dành cho người “mẹ chồng” của mình, rồi mới kiêu ngạo rời đi.
Cùng thời điểm này, nhưng là ở một khoảng trời khác. Mộc Ly Tâm đang đi cùng Triệu Mẫn trở về nhà sau buổi tham dự triễn lam tranh, nhưng suốt quá trình từ lúc đi tới khi ra về, cô ấy cứ trầm lặng không nói năng nửa lời. Khiến Triệu Mẫn muốn bắt chuyện, cũng dè dặt mãi một hồi mới lên tiếng:
“Em có tâm sự gì à?”
Câu hỏi nhẹ nhàng của Triệu Mẫn mới khiến Mộc Ly Tâm chú ý tới, cô miễn cưỡng cười trừ, rồi nói:
“Không, em vẫn bình thường như mọi khi thôi.”
“Anh biết em ít nói, nhưng hôm nay đặc biệt trầm tĩnh hơn cả mọi khi. Em rất đam mê hội họa, vậy mà hôm nay gặp được những họa sĩ lão luyện trong ngành cũng chẳng phấn khích gì mấy, nếu nói không có tâm sự thì thật khó tin.”
Mộc Ly Tâm biết rõ Triệu Mẫn muốn nghe cô chia sẻ những chuyện khiến bản thân buồn lòng. Nhưng đến cô còn không biết tại sao tâm trạng dạo gần đây lúc nào cũng bồn chồn, nặng nề một cách khó hiểu thì biết nói làm sao?
Nghĩ mãi một hồi, cô lại hơi cười nhẹ, rồi mới nói:
“Chắc do em đang mang thai nên tâm trạng thất thường.”
Một tình huống tình cờ, nhưng Mộc Ly Tâm cố ý nói ra một vấn đề khác luôn đặt nặng trong lòng.
Vậy mà khi Triệu Mẫn nghe xong, anh chỉ khẽ cười trong tâm thế tự nhiên nhất, khiến Mộc Ly Tâm lại là người cảm thấy bất ngờ.
“Anh biết chuyện em mang thai rồi à?”
“Thật ra thì anh cũng mới biết đây thôi. Hôm trước anh tình cờ gặp ba em trong bệnh viện. Bác ấy nói đưa em đi khám thai nên anh mới biết.”
Triệu Mẫu trả lời với thái độ điềm đạm nhất. Sau vài giây, anh mới nói:
“Em có một người ba rất tuyệt vời! Ông ấy rất tâm lý, sợ em khó xử trước gia đình anh, nên chọn cách nói ra giúp em. Ba mẹ anh sau khi biết chuyện, đều cảm thấy thương em nhiều hơn. Đặc biệt là mẹ anh, bà vẫn muốn em là con dâu của bà.”
Lời nói của chàng trai, không phải đùa mà hoàn toàn nghiêm túc. Mộc Ly Tâm nhận ra điều đó trong ánh mắt của anh, nhưng sau đó cô vẫn né tránh, rồi nhẹ giọng nói thẳng:
“Ý tốt của hai bác và anh, em rất cảm kích. Nhưng…”
“Chuyện đó để sau này rồi hẳn nói. Điều quan trọng bây giờ là em phải giữ gìn sức khỏe cho thật tốt, để tâm trạng thoải mái, như vậy mới tốt cho tiểu bảo bối trong bụng.”
Mộc Ly Tâm còn chưa kịp nói đã bị Triệu Mẫn cướp lời ngang, khiến cô nhất thời bối rối. Do dự một hồi kết quả vẫn không thể nói tiếp vì cô sợ đối phương buồn lòng, nên đành chọn cách để thời gian xác định mọi chuyện.
Cô biết, nếu vẫn không thể quên đi người cũ, tương lai cũng sẽ chẳng có mối tình nào tồn tại trong tim mình nữa.
Yêu trong thù hận, là oan trái, là khổ tâm tột cùng! Nhưng cũng không biết phải làm sao để quên…