Vào buổi tối hôm Lệ Băng gặp ác mộng .Sau khi thấy Thiên Băng nằm bên cạnh đã ngủ say Lệ Băng đi nhẹ nhàng rồi vào phòng làm việc hoàn thành công việc những tài liệu chưa được phê duyệt. Thiên Băng có sở thích ôm người khác khi ngủ nên khi mò hoài ko thấy Lệ Băng đâu , cô bík Lệ Băng đi làm việc.
Phòng làm việc của Lệ Băng
– Này cậu làm gì ở đây mk ko vào trong ngủ đi. Sáng mai làm ko được àk. – Thiên Băng hỏi
– Tớ ko ngủ được. Có gì cậu đi ngủ trước đi. Làm xong tớ sẽ đi ngủ. – Lệ Băng tay vẫn viết miệng vẫn nói
– Nhưng cậu hứa là vào phòng ngủ sớm đó. – Thiên Băng nói
– Umk. – Lệ Băng chỉ trả lời như thế thôi.
Sáng hôm sau.
– Lệ Băng, dậy đi. Sao cậu lại ngủ ở đây. – Thiên Băng chạy qua vào phòng làm việc khi ko thấy Lệ Băng
– Tớ ngủ quên. Tới giờ rồi àk. – Lệ Băng tìm lý do lẩn tránh câu hỏi của Thiên Băng ( thật ra Lệ Băng làm việc suốt đêm.)
– Hôm nay để tớ lái xe nhé ! Chắc hôm qua cậu ngủ ít lắm . Ngủ tí trên xe đi. – Thiên Băng lo lắng nói.
– umk. – Lệ Băng nói rồi vào xe ngủ một giấc.
Đến trường.
– Để tớ nhờ mấy anh trong hội học sinh đến giúp cậu khiêng đống này vào phòng. Ko được khiêng đâu đó. – Thiên Băng dặn dò Lệ Băng. rồi chạy đi.
Vốn là người bướng bỉnh, ko chịu nghe lời người khác ( mk Thiên Băng có phải người khác đâu.) nên Lệ Băng đã tự khiêng đống đó vào phòng. Mấy thằng con trai ở hành lang thấy thế liền chạy đến giúp nhưng Lệ Băng ko chịu.
– Sao mình thấy chóng mặt quá. – Lệ Băng suy nghĩ rồi choáng váng nhưng có người đã đỡ Lệ Băng ko ai khác chính là Min Yeon.
– Em sao thế. Con gái sao phải tự mình khiêng vào . Mấy thằng con trai này mắt mù hết hay sao mk ko giúp em. – Min Yeon hỏi.
– Anh ko cần trách những người đó. Họ muốn giúp nhưng tôi ko cho. Tôi ko sao. Anh bỏ tay ra khỏi eo tôi ngay đi. – Lệ Băng chỉ hơi tỉnh và trở về sắc thái lạnh lùng.
– Tớ đã nói ko được khiêng vào phòng cơ mk. – Thiên Băng nói
– Cậu thực sự ko sao chứ. Chúng tớ lo đấy. – 2 chị em họ Lý nói.
– Ko sao hết. Giờ vào phòng đi còn cả núi việc kìa. – Lệ Băng nhẹ giọng vì trong người còn hơi mệt.
Vào phòng hội học sinh
– Để tớ gọt trái cây cho cậu cho bổ sung vitamin nha. – Thiên Băng nói.
Bỗng xẹt…
– Á. – Thiên Băng la lên khi con dao cắt trúng tay và đương nhiên người lo lắng là Tuấn Khang.
– Em ko sao chứ. Hư bàn tay xinh đẹp của em rồi này. Này Lệ Băng , em tự làm ăn đi . Vì em mk Thiên Băng chảy máu rồi kìa. – Tuấn Khang nói nhẹ nhàng rồi quay sang Lệ Băng như muốn quát vào mặt.
Nhìn thấy bàn tay của Thiên Băng chảy máu kí ức một lần nữa quay về ám ảnh. Lúc mẹ của Lệ Băng bị tông đã chảy rất nhìu máu nên giờ Lệ Băng sợ nhất là máu. Thiên Băng bík chuyện nên giấu đi chỗ bị chảy máu.
– Ko sao chứ. Đừng làm nữa. Tớ vào phòng y tế mang đồ sơ cứu cho cậu. – Lệ Băng nói nhẹ nhàng rồi chạy đi và Min Yeon chạy theo sau.
– Anh làm việc cái kiểu gì zậy. Đã bảo giết 2 người sao con bé còn sống. – Câu đó quay về ám ảnh Lệ Băng
Mặt Lệ Băng đổ mồ hôi đầm đì. Mặt tái xanh. Vì quá chóng mặt nên Lệ Băng đã ngất xỉu trên hành lang.
– Công chúa Lệ Băng, bị sao thế. – Boy 1 hỏi
– Lệ Băng , em bị sao thế. Trả lời anh đi. – Min Yeon chạy đến và đỡ Lệ Băng.
– Chắc ăn ở thức đức quá nên gặp quả báo đó. Nó ko sao đâu nên Yeon đừng lo. – Con nhỏ bị Lệ Băng làm xấu mặt nói như thế rồi nhẹ nhàng quay sang ngọt ngào vs Min Yeon.
– Cô im ngay đi. – Min Yeon quát lớn tiếng vào mặt con nhỏ đó khiến con đó chỉ muốn chui xuống hang trốn cho đõ nhục.
Min Yeon đỡ Lệ Băng vào phòng y tế rồi hỏi cô y tế
– Em ấy bị sao dzậy cô. Em ấy bỗng nhiên ngất xỉu.
– Em ấy kiệt sức vì thiếu ngủ cộng thêm mọt thứ gọi là ám ảnh về 1 việc gì đó. Em ấy sẽ tỉnh lại nhưng cô ko bík chừng nào mới tỉnh dzậy.
– Cô cho em băng keo cá nhân luôn đi cô. – Min Yeon nói
Chạy về phòng Họp Min Yeon gọi Thiên Băng ra nói chuyện về nói cho Thiên Băng bík Lệ Băng đã ngất xỉu. Hỏi Thiên Băng lý do và nỗi ám ảnh và Thiên Bnag8 đã kể hết cho Min Yeon nghe.
– Zậy đây là lý do em giấu bàn tay chảy máu đi khi Lệ Băng thấy. – Min Yeon nói
– Đúng zậy.
– Thôi em vào đi àk còn đây là băng keo cá nhân của em.
– Cảm ơn anh.
HẾT