Câu Trả Lời Của Định Mệnh

Chương 130: Là tìm cô thật



Hoàng Anh nhìn về phía gương chiếu hậu, nhìn chiếc xe vẫn luôn theo đuổi không dừng lại chút nào mà thản nhiên trả lời: “Vốn tôi đang có ý định đó mà.”

Để anh xem xem, đám người kia rốt cuộc là do ai sai khiến tới.

Minh Anh: “!!!”

Anh giai, anh đùa tôi à?

Đang bị xe khác bám đuôi, ắt hẳn là không có ý gì tốt, khả năng còn có thể bị đuổi cùng giết tận, mà anh còn trả lời như thế?

Trong trường hợp này sao trông anh có vẻ hứng thú với kẻ bám đuôi mình vậy?

Khó hiểu quá trừng.

Minh Anh vẫn tiếp tục lái xe, phía trước vẫn còn đường đi thì cứ đi tiếp, trong lúc vô tình quay sang nhìn anh, Hoàng Anh cũng vô tình quay sang mà chạm phải ánh mắt cô. Minh Anh không ngờ lại chạm mắt anh như thế, vội vàng quay đi nhìn đường, Hoàng Anh thì chuyển rời ánh mắt, nhìn về đọn đường phía trước.

Cô ngồi ở ghế lái lái xe, thi thoảng có nhiều đoạn rẽ anh sẽ chỉ cho cô rẽ sang bên nào. Còn chiếc xe phía sau vẫn luôn đuổi theo, không rời xe bọn họ chút nào.

Cuối cùng, đi mãi cũng tới ngõ cụt, Minh Anh bắt buộc phải dừng xe, cái xe phía sau cũng ngay lập tức dừng ở phía sau xe bọn họ, cách xe của hai người có mấy mét.

Xe vừa dừng, Hoàng Anh cũng cởi dây an toàn, trước khi mở cửa xe, anh nói với Minh Anh: “Để xem rốt cuộc là họ theo tôi hay theo cô.”

Khóe miệng Minh Anh giật giật, cũng vội cởi dây an toàn ra: “Chắc không phải theo tôi đâu.”

Không phải theo cô đâu, nhất định không phải theo cô đâu.

Cả hai vừa ra xe, chiếc xe phía sau cũng có bốn người xăm trổ khắp người đi ra, trên tay họ đều cầm một cây gậy sắt. Vẻ mặt thì rất hung hăng dữ tợn.

Hoàng Anh bình tĩnh đi ra khỏi xe, đứng ở phía cửa xe, nhìn về phía đám người kia nói: “Mấy người tìm ai?”

Một tên hung hăng nhất và đi đầu, có vẻ là tên cầm đầu, hắn ta trừng mắt nhìn hai người rồi trả lời: “Thằng nhãi con, khôn hồn thì biến. Đây là chuyện của bọn tao với con nhãi này, nếu không muốn liên can thì cút ngay còn kịp.”

Thằng nhãi con nào đó: “…”

Minh Anh: “!!!”

Má!

Là tìm cô thật!

Cô đã làm gì nên tội mà bị người ta tính sổ thế này?

Mà dường như, điều bọn họ muốn, có thể là cảnh giới cao nhất… Lấy mạng cô…

Hoàng Anh bỗng dưng bật cười, thản nhiên xắn tay áo của mình lên, nhìn về phía Minh Anh: “Cô đúng là phiền phức thật đấy.”

Minh Anh cũng đâu ngờ đến tình cảnh này, mặt cô có chút mếu: “Tôi cũng không ngờ đến tình cảnh này.”

Cô thề, cô thề cô không nghĩ sẽ có một ngày mình lại rơi vào tình cảnh này, lại còn trong trường hợp cùng tên này ở một chỗ nữa.

Tên cầm đầu thấy hai người không hề có thái độ e dè, lo sợ mà còn thản nhiên nói chuyện, hắn ta cảm thấy như bị chọc giận, quát lên: “Anh em, lên! Tẩn cả thằng nhãi kia nữa.”

Minh Anh khẽ xoay tay, thay đổi thái độ ngay lập tức, lạnh lùng nhìn về đám người đang từ từ đi lại.

“Kẻ nào sai bọn mày tới đây?”

“Tý nữa còn mạng mà mở miệng thì hẵng hỏi.” Tên cầm đầu cười nói xong lập tức lao lên thẳng về phía Minh Anh. Hắn ta cầm lấy cây gậy vung tới, cô rất nhanh nhạy mà tránh được một đòn của anh ta, sau rồi tranh thủ lúc hắn ta đang ngớ người vì không ngờ cô tránh được một đòn đó liền giữ chân trái làm trụ, vung chân phải lên, đá thẳng vào đầu tên kia.

“A!” tên kia bị bất ngờ, kêu lên một tiếng rồi ngã rụp ra đất, cái cây cũng văng ra.

Trước khi nhận nhiệm vụ, cũng biết là Minh Anh là kẻ có võ, nhưng tên côn đồ kia không ngờ cô lại có thể mạnh đến như vậy.

Minh Anh nhanh như cắt lao lên cầm lấy cây gậy sắt, vẻ mặt cũng hung dữ không kém gì mấy tên kia.

Thấy đại ca của mình bị hạ gục, hai tên đàn em vội lao đến, nhưng khi thấy trên tay cô ta đang cầm hung khí của bọn họ liền dè chừng lại.

Có lẽ đám côn đồ nghĩ rằng Hoàng Anh là dễ chơi nhất vì bên ngoài anh ăn mặc chỉnh tề nghiêm chỉnh, trông có vẻ thư sinh yếu ớt nên chỉ có một tên lên xử. Kết quả còn chưa kịp ra đòn đã bị Hoàng Anh đá một phát ngã lăn ra đất.

Hai thằng đàn em kia nhìn nhau, như trao đổi qua ánh măt, một tên bất thình lình vung cây gậy sắt về phía Minh Anh, cô giật mình vội cúi người xuống, giơ cây gậy vừa nhặt được lên đỉnh đầu ngang người để tránh, cái gậy đó va phải cây gậy trên tay cô làm vang lên tiếng “Choang” chói tai.

Tên còn lại thấy vậy lập tức lao đến, vung cái cây gậy hướng về phía Minh Anh. Hoàng Anh thấy vậy lập tức lao đến, vật mạnh cánh tay đang cầm gậy của tên kia ra sau. Sự đau đớn làm kẻ kia vội buông cây gậy ra. Sau đó Hoàng Anh đạp mạnh vào lưng kẻ đó, kẻ đó liền ngã nhào ra phía đồng bọn, làm cả hai gã kia cùng ngã ra đất.

Tên cầm đầu lúc này vùng dậy, muốn đến đạp cho Minh Anh một cái. Minh Anh đang trong tư thế ngồi ôm gậy thấy vậy liền vung mạnh cây đang cầm trên tay vào chân hắn ta, làm hắn ta ngã dập mặt ra đất.

Một tên ban nãy bị Hoàng Anh đạp cho một cước liền vùng lên lao tới chỗ anh đánh lén, nhưng Hoàng Anh rất nhanh nhạy mà phát hiện, quay sang vặn lấy tay hắn ta, một cước vật hắn qua vai, khiến hắn ta lại lần nữa ngã nhào ra đất.

Một tên khác bị Hoàng Anh đạp mà ngã nhào cùng đồng bọn liền nhanh như cắt lao về phía Minh Anh, dù sao thì mục đích của bọn hắn cũng là cô ả này. Chung quy cuối cùng cũng phải diệt ả ta. Thằng nhãi kia tính sau đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.