Nó bước zô nhà, quăng cái cặp xuống ghế sofa, ngồi xuống thở dài, rồi Ba Mẹ nó ra (hơi bị vần đó).
– Con gái về rồi à, sao thế? – Mẹ nó ngồi xuống cạnh nó
– Dạ con không sao, chỉ là…hơi mệt thôi. – Nó đáp
– Tuyết Nhi, sao con nghỉ học? (cái lúc cãi nhau á, nó bỏ đi lun, ko thèm học nữa) – Ba nó
-……….. – Im lặng
– Con không muốn nói cũng không sao, nhưng Minh Lâm…nó kiếm con đó – Mẹ vuốt tóc nó
– Con gặp anh ấy rồi, Ba Mẹ tính đi tiệc à? – Nó vui vẻ trở lại
– Trước khi đi, Ba có chuyện cần làm rõ với con! – Ba nó trở nên nghiêm túc
– Con và Thiên Vũ đã hợp sức lại để đối phó với 3 bên gia đình đúng ko?
– Vâng.
– Con làm thế là sao? Vì mục đích gì chứ?
Nó đứng dậy, bắt đầu khóc và nói :
– Con ko muốn kết hôn với Minh Lâm, con ko yêu anh ta thì tại sao phải lấy? Con cứ nghĩ Ba Mẹ sẽ ko làm thế với con, để con quyết định cuộc sống của mình nhưng ko ngờ đúng thật Ba Mẹ đã làm thế với con. Như thế sẽ chẳng bao giờ hạnh phúc cả.
– Nhưng gia đình ta đã hứa khi 2 đứa lớn lên sẽ phải lấy nhau, con muốn Ba làm sao?
– Con…con không cần biết, bằng mọi giá…con sẽ phá nát cái đám cưới này nếu Ba muốn thế.
– Tuyết Nhi, con… – Ba nó tức giận
– Nhi à, đừng chọc Ba con giận nữa. Ba con bị bệnh tim mà, con ko nhớ sao? – Mẹ nó lại chỗ Ba nó xoa cho ông đỡ tức
– Con biết, nhưng đến nước này thì con sẽ không nhịn nữa đâu. Nếu con mà không hủy được thì con không phải là Lục Tuyết Nhi. – Nó hét lớn rồi chạy ra ngòai với bộ mặt thấm ướt nước mắt. Trong nhà, Ba Mẹ nó chìm trong thất vọng. Trời bắt đầu mưa và lớn lớn lớn lên dần, nó vẫn lang thang trên con đường. Nó đang đi thì gặp 1 đám biến thái, say mèm tiến lại (trời hết mua òy nha).
– Nè cô em, đi đâu mà lang thang 1 mình thế? Buồn gia đình phải không? Đừng lo, đi chung với mấy anh là hết liền à. – 1 tên trong đám nói, nó coi như là gặp chó điên nên đi luôn nên bị kéo tóc lại và hậu quả cho thằng ngu đó là bị đá 1 cú ngay chỗ hiểm (ngu mày chưa).
– Con khốn, rượu mời không uống lại đi uống rượu phạt đó à? Được, tao cho mày tọai nguyện.
Thằng đó tính làm bậy thì người hùng xuất hiện (chết chưa), người hùng phan nguyên trái bóng rổ zô mặt thằng dê xòm đó (mới đi tập bóng về). Đám kia thấy thế đành chạy luôn (ở lại bị đánh sao).
– Cô không sao chứ? – Người hùng hất tóc nói
– À không sao, cảm ơn anh nhiều. – Nó vội lau nước mắt
– Không sao là tốt, cô đẹp thế này mà bị thế thì uổng.
– Ừm, mà anh tên gì để tôi…
– Ah không cần thế đâu, tôi tên Trương Minh Tuấn. (khôg cần thế hả)
– Tôi tên Lục Tuyết Nhi, rất zui được làm quen. – Nó bắt tay người hùng (kiếm tên khác thôi, kiu người hùng quài cũng thấy kì kì). 2 người nói chuyện vui vẻ, cho đến 10 phút sau.
– Cô không định về nhà sao? À tôi quên cô cãi lộn với gia đình, cô tính ở đâu.
– Đành ở khách sạn thôi. – Nó thở dài
– Con gái ở khách sạn không tốt đâu.
– Thế thì…Tú Tuệ, ah…tôi có thể đến đó.
– Thế để tôi đưa cô đi. – Zon nói (người hùng đó)
– Được, nếu tôi bình an đến đó thì tôi sẽ giới thiệu cô ấy cho anh.
– Cô hứa đó nha, đi thôi. – Zon và nó đi đến nhà cô bạn thân nhất của nó (thân hơn Thy vì nó xem cô ấy như chị của mình). Trên đường đi, cả hai nói chuyện rất ư là hợp ý.
– Thế là chỉ vì chuyện đó mà cô mới bỏ nhà đi à? – Zon cầm trái bóng xoay xoay
– Ừm, mà không hẳn là bỏ nhà, tôi chỉ muốn Ba Mẹ suy nghĩ lại mà hủy cái hôn ước ngu ngốc đó lại. Thử hỏi là anh coi anh có tức không chớ. – Nó chù ụ khiến Zon phì cười và nhận được 1 cái liếc từ nó.
– Tới rồi nè.
– Nhà em ấy đây á? Sao nhỏ thế? – Zon ghẹo nó
– Nhỏ á? Anh có bị điên không zạ? Tui nghĩ anh chắc giống anh ta lắm nhỉ?(ý nói hắn)
– Giống ai???
– Giống Thiên Vũ. Anh ấy cũng kiu ngạo và đáng ghét như thế. – Nó nói với tôn giọng nhẹ
– Ohhhh người ta nói là đánh là thương, chửi là yêu còn ghét là thương yêu. Đúng không cưng? – Zon làm bộ mặt như mấy tên có ý đồ đen tối
– Aishhh thiệt là… Cưng, tui ghét ai kiu tui là cưng lắm huống chi anh với tui mới quen. – Nó vòng tay trước ngực
– Được rồi, nhấn chuông đi.
– Oh…Ding Dong! – Nó bấm chuông
CẠCH…
– Ủa Tuyết Nhi, đi đâu đây? Còn đây là… – Cô ấy mở cửa cười tươi khiến động lòng ai đó
– Hihi…đây là bạn em, Trương Minh Tuấn.
– Ừm, vào nhà đi.
– Sao rồi, dạo này Ba Mẹ em có khỏe không?
– Khỏe lắm ạ. – Nó không vui vì nhớ lại chuyện cãi lộn với Ba Mẹ
– Sao nữa, lại cãi với gia đình nữa à? – Trúng tâm rồi
-………
– Nhờ cái cãi lộn đó mà anh mới biết được em và cô ấy, nhỉ? – Cái tật hám gái đó làm nó cười haha
– Haha anh thật là nực cười, thấy chị tôi đẹp quá nên tính kua à?
– Thì đã sao, cô ấy chưa bạn trai mà đúng không nhỉ? – Zon cười 1 cách rất ư là…
– Ừm, tôi chưa có bạn trai, nên…
– Chị à, đừng nói chị… – Nụ cười gian tà xuất hiện trên mặt nó khiến 2 người kia phải rùng mình
– Thì… – Chưa kịp nói hết câu thì bị tiếng chuông điện thọai chặn lại (của nó)
Thấy số điện thọai của Thy nó liền biến sắc qua lạnh lùng và tức giận, lý do là nó nghĩ chuyện nó và hắn thực hiện kế họach đó đã bị anh em nhỏ phát hiện, cũng chính là người nói cho Ba Mẹ nó biết. Nó để đt cứ reo chứ không bắt máy, nên chị nó đã kêu nghe.
– Alô
[ Nhi à, đang ở đâu đó ]
– Có chuyện gì?
[ anh mình tới đón, Nhi đang ở đâu ]
– Ở nhà Thiên Vũ.
Nghe nó nói ở nhà hắn, nhỏ liền đổi sắc mặt, lo lắng sợ nó sẽ cướp hắn.
[ Thiên…Vũ…sao ]
– Ừ, sao không?
[ Sao Nhi lại ở đó ]
– Quan trọng? Là gì của nhau?
[ Mình…mình với Vũ là hôn thê của nhau mà. Nhi ở đó thì có hơi… ]
– Sợ tôi cướp Vũ? Thật nực cười, cô đã nói gì với Ba Mẹ tôi?
[ Nói…gì cơ? Mình…không hiểu ]
– Không hiểu? Chỉ có cô và Minh Lâm mới có thể làm chuyện đó thôi. Làm gì thì tự mà hiểu đi.
[ Ơ Nhi… ]
– Thy à, cô thích Thiên Vũ phải không? – Nó nói nhỏ lại
[ Ừm ]
RỤP… Nó tắt thẳng đt không để nhỏ nói lời nào.
– Em làm sao thế?
– À không, không sao. Hơ, buồn ngủ chết đi được.
– Thôi, anh cũng về đây, nhưng trước hết…cho anh số đt của 2 em đi.
– Được. – Chị em đồng thanh
Cho nhau sđt rồi tiễn người hùng ra về, giờ này cũng đã 10h tối nên hai chị em cũng lên ngủ luôn.
Chuyện gì sẽ xảy ra với Tuyết Nhi, Thiên Vũ, Phương Thy và Minh Lâm? Có phải anh em nhỏ đã nói chuyện của nó với hắn cho Ba Mẹ nó nghe?