*Đoạn này là chiến trận trước khi Vile ngủ dậy*
—————
-Bọn chúng đến rồi!
Constan hét lớn, vung tay ra một vòng. “Ruỳnh” một tiếng váng óc, hàng ngàn con quỷ bay tới trong vỏ bọc tàng hình bị nghiền vụn dưới áp lực kinh khủng từ một đòn xuất thủ của Constan.
-Ái chà… Xem ra ta có vài kẻ có thực lực ở đây nhỉ?
Một giọng nữ vang lên ngay sau màn sương máu, nháy mắt thoát khỏi đòn tất sát đến từ cậu.
-Chẹp… – Kaspakov thì thầm, “cậu ta” còn đang đứng trên tầng cao nhất của du thuyền, hẳn là ả chưa chú ý đến.
-Này, Kassa, nhìn gì thế hả?
-?! Hỏa Thể!
Hai tay bắt ấn chú với một vận tốc thần sầu, cả người Kaspakov biến thành lửa, vừa vặn xuyên qua một cú đấm đến từ đằng sau. Đáp xuống một vị trí cách đó không xa, “cậu ta” nhìn lên: Yusupoff.
-Ta đang hơn người! – Constan vừa nhảy lùi lại vừa quát ầm lên – Đừng né như thằng đàn bà thế! Khô máu mẹ đi! Eugenie dọn creep!
Cô lập tức lao ra khỏi du thuyền, nhắm đến bọn cờ rẹp đông lúc nhúc đang thoát dần ra khỏi lốt tàng hình.
-Sẵng sàng? – Kaspakov thét hỏi.
-Chiến đi!
Constan đáp trả, rồi không phí thời gian, lướt đi trong không khí như một bóng ma, vung tay lại phía Olga. Ả né vội vàng, nhưng giữa hư không vang lên một tiếng nổ chấn động, trực tiếp đánh lùi Dâm Dục Quỷ Vương về đằng sau.
-Cũng khá nhỉ?
“Khá à? Ta đã bung tí ma pháp thiên thần nào đâu?”
Olga chỉ tay về phía Constan, phóng ra một tia sáng chói mắt. Cậu thậm chí không thèm né, xòe rộng tay phải, một ngọn lửa lam nhạt bốc lên cực tốc, nuốt chửng hoàn toàn đòn công kích.
-Xàm quá vậy, mày…
Cậu đang lẩm nhẩm, chợt thấy sau gáy bị bóp chặt. Thình lình một cơn đau đớn dữ dội tuôn vào trong óc, cả người Constan nóng ran như lửa đốt. Chính xác, vừa rồi chỉ là một đòn lừa để Olga tiếp cận và truyền cảm xúc *tự mà đoán :D* vào người cậu.
Constan quỳ gục xuống, hai tay siết lại thành quyền, nhưng cơ thể bắt đầu không khống chế nổi.
-Chà chà… Ngươi có cả phép thuật thuộc tính Thanh Tẩy, nhưng lại không thuộc Quân Đoàn Thiên Thần? Để ta đoán… một cựu thiên thần chăng?
-Khốn kiếp! Thứ ma lực này…
Cậu chửi ngang, ham muốn trong người bùng lên dữ dội đến mức phải tự cắn tay trái đến bật máu cho khỏi mất kiểm soát. Mắt cậu mờ dần đi vì liều thuốc kích dục cực mạnh Olga tiêm vào… Chỉ một lát nữa thôi, cậu sẽ…
…
…sẽ…
…
-CÚ LỪA! CON MẮM NGU!
-Cái gì?!
Fire Spirit bật ra khỏi người cậu, phát ra một vụ nổ khủng khiếp, không những hất văng Olga đi mà còn để lại trên người ả nhiều vết bỏng vĩnh viễn không thể lành được. Đó là về lâu dài, còn hiện tại, nó thiêu một phần ba lượng máu của ả thành không khí.
Ả vội bay lên không trung, vụt ra khỏi tầm với của con mèo lửa. Nó lại chui tọt vào người Constan, cậu đứng lên kèm một nụ cười trăng lưỡi liềm y chang Vile.
———–Bên phía Eugenie
-Hây aaaaaaaaaaaaa! Tạ ngàn tấn!!!
Cô bay lên một khoảng mười mét so với bọn quỷ nhân, tay hóa thành một nắm đấm đen khổng lồ, sẵn sàng nện xuống nghiền bọn này thành thịt vụn.
-Khoan đã!!!!
-Sao hở?
-Một tạ là 100kg, một tấn là 1000kg, làm sao một tạ lại bằng một ngàn tấn được?
Có tên quỷ thắc mắc.
-Ờ ha…
Eugenie xoa cằm. Đúng thế, ngay từ đầu cô đã biết một tạ là 100kg, nhưng sao vẫn còn đặt tên như thế? Lại còn hét rõ to!
-Thế giờ ta phải làm sao nhỉ?
-Hay cô đổi chiêu khác? Còn cái vừa rồi sẽ đặt tên lại sau!
-Cũng đúng!
Cô thu hồi nắm đấm, lập tức cả đám hàng vạn quỷ nhân xung quanh chớp lấy thời cơ, lao lên tới tấp.
-Ngươi mắc bẫy của ta rồi!
-Bẫy gì hở? – Cô chớp chớp mắt – Các ngươi muốn đặt bẫy thì phải ngụy trang chứ, không có sao gọi là bẫy được?
Bọn quỷ nhân khựng lại.
-Ờ nhể, làm sao giờ, bọn mày?
-Ahaha, các ngươi mắc MƯU của ta rồi! Tạ một ngàn ki-lô-gam!!!
-Trời, sao ả nghĩ ra được?!
Oanh một tiếng thật lớn, không trung bị dọn sạch trong tích tắc. “Dễ vờ lờ… Anh Vile chắc chắn sẽ tự hào về mình lắm!”
————–Bên phía Kaspakov
Đây mới thực sự là một cuộc chiến đúng nghĩa.
Một bên, Kaspakov mang thuộc tính Hỏa, roi lửa vung tới không trượt phát lào.
Một bên, Yusupoff mang thuộc tính Thổ, giáp đất chặn đòn không trúng phát lào.
Sau mười cú quất roi vô hiệu, Kassa lao vào khô máu tay đôi. Yusupoff hắn không đủ sức chống cự, hắn chỉ biết đỡ, nhưng chính cái đỡ của hắn lại nguy hiểm bởi…
…
Thằng này toàn đỡ bằng răng không à. Nên tay “cậu ta” cũng đau đớn lắm lắm. “Cậu ta” đánh đối thủ như đánh con, nhưng đánh đến phát chán bởi thằng này, không đỡ được, đỡ không được, và đánh không chết.
Giá nó chết được thì còn dễ chịu, đằng này thằng Yusupoff chỉ biết từ đầu đến cuối ngậm hành như một trái chuối, nhưng nhất quyết không chết, không đánh trả, cũng không làm gì được. Thế trận áp đảo nghiêng về phía Kaspakov nhưng “cậu ta” lo mình sẽ chết vì kiệt sức trước khi làm cho thằng ngu này sướt da.
-Kaspakov, ngươi không thể thắng được ta đâu!
-Sao? Ngươi cũng làm gì có khả năng sát thương được ta!
Yusupoff rút ra trong túi một con dao bạc. Mắt Phẫn Nộ Quỷ Vương giật một cái thật mạnh.
-Thứ này do lão Kakuzan đặc chế để khắc phục sự thiếu sát thương của ta đấy, một khi chém vào đối thủ sẽ bị dính “vết thương sâu”, không có khả năng hồi phục cũng như gây sát thương liên tục theo thời gian. Nếu ma thuật ta không giỏi, ta sẽ dùng vũ khí!
-Không phải chỉ ma thuật thôi đâu… – Kaspakov lẩm nhẩm – Thể thuật của ngươi cũng đâu ra cái gì!
Yusupoff không ngờ cảm xúc đã bị “cậu ta” khống chế, tức giận điên cuồng mà lao lên. Đúng lúc này, nhóng mắt xuống dưới thấy Constan đã sẵn sàng round 2, Kassa bật tay cái tách, lập tức Fire Spirit hiện hình, nhưng không phải là một con mèo xanh nữa, mà bao phủ trong một luồng lửa đỏ rực.
-!!!
-Mèo con, trả cho ta đây… Hận Thù Tinh Hỏa!
Con mèo bay vụt đi, để lại cho “cậu ta” một chiếc nỏ nhỏ bằng lòng bàn tay, màu đỏ rực.
-Tưởng ổng không truyền thừa lại gì cho ta chắc?
“Vút!”, một đường đỏ chói xé rách không gian, nhằm hướng Yusupoff mà bắn đến. Hắn vội dựng khiên đỡ, nhưng vô hiệu, đường chỉ kẻ nhỏ xíu phân đôi tầm nhìn của hắn làm hai nửa, trực tiếp đánh bốc hơi một nửa cơ thể hắn. Vội vã niệm một phép hồi phục cực mạnh, mãi hắn cũng thoát được, khẩn trương tụ họp với Olga trên không.
-Hiệp 2, Constan? – Eugenie hỏi.
-Ừ.
Trên tay cậu bùng lên một ngọn lửa lam nhạt nhỏ, nhưng rất sáng. Mắt cậu nhắm nghiền, lẩm nhẩm vài điều căn bản.
-Thanh Tẩy!
Một ngọn lửa khác bùng lên trên tay Kaspakov, nhưng là màu đỏ.
-Lửa hận thù? Kassa, ngươi định…
-Vô Tự Thiết Thư! – Cả hai kẻ nắm lửa trong tay đồng loạt hét lớn. Một vụ nổ xanh – đỏ lẫn lộn bốc phát, lập tức khiến Eugenie phải bắt chú:
-Dịch Chuyển!
Vèo! Thể là chiến trường chuyển sang vùng núi trước khi mặt biển bốc hơi. Quả cầu song hỏa bị bỏ lại trên biển, mất nguồn năng lượng, từ từ biến mất.
-Eugenie! Cô làm gì vậy?!
Cô chỉ vào Rosered đang quỳ đằng sau, máu trong miệng tuôn như suối.
-Sao vậy? – Constan hốt hoảng.
-Chết! Lỗi của ta! – Kassa liến thoắng – Con bé là hệ Mộc, làm sao sống sót được với đòn kích hỏa mạnh như thế này!
Cả hai Quỷ Vương và Constan đều đang bị bất ngờ – thực ra đang mải suy nghĩ lỡ Vile biết thì trốn đâu cho thoát – nên mất cảnh giác. “Đứng cách quả cầu đến vài chục mét nhưng vẫn bị trấn áp cho thổ huyết, năng lực của hai kẻ này rốt cuộc đã phát triển đến mức nào đây…” Olga âm thầm suy nghĩ, rồi vội kéo tay Yusupoff nhảy lên mép vực, hướng một ma trận vàng rực xuống nhân lúc ba người không chú ý.
Đón đánh này sẽ phá hủy cả con tàu nếu không có người ngăn lại, và Rosered chẳng có lựa chọn nào ngoài tốc biến thật nhanh ra, lấy thân đỡ đạn.
Chuyện sau đó thì ai cũng biết rồi…
———–Trở về hiện tại
Olga đang gấp rút hoàn thành việc giải ma trận “hủy diệt tuyệt đối” trước ánh mắt có-thể-giết-người của Vile. Nếu không nhanh, sự kiên nhẫn của hắn sẽ hết và hắn sẽ tự tay làm lấy. Lúc ấy thì đừng mong còn thứ gì gọi là “mercy” cho Dâm Dục Quỷ Vương.
-Phù! Xong rồi!
Olga ngã gục xuống, nhưng chả ai quan tâm, còn đang để ý sự thay đổi trên nét mặt cực kì khó coi của Vile. Constan với Kaspakov có thể nói là run nhất, nếu Rosered không phục hồi nguyên trạng, rất có thể hắn sẽ hỏi thêm “Những vết thương còn lại do ai gây ra?”. Lúc bấy giờ thì hết cửa làm ăn, thật sự.
Nhưng thật may, Rosered có dấu hiệu phục hồi nhanh chóng, cả những vết thương do áp lực lửa bên ngoài. Cô có vẻ sẽ tỉnh lại rất nhanh.
-Ra ngoài đi, ta cần yên tĩnh.
Lời hắn nói ra như một mệnh lệnh không chấp nhận sự từ chối. Ba người đỡ Olga ra ngoài. Vile quỳ xuống bên giường Rosered.
-Uwaa… Vile?
-Ừ hừ, tớ đây.
Hắn cười hiền hậu, một tay để lên đầu cô, hất nhẹ lọn tóc trước trán. Mấy ai dám tin chỉ vài phút trước, hắn là một con ác quỷ tất sát tất cả mọi thứ trong tầm nhìn và khủng bố tinh thần không biết bao nhiêu người. Giờ lại ngồi đây chăm sóc bạn mình như một người cha mẫu mực.
Cô nhìn thấu qua ánh mắt hắn, tình cờ nhớ lại cảnh tượng mình vô tình nhìn thấy sáng sớm hôm nay.
-Nè… Đồ đa tình.
-Hả? Tớ á?
Giọng hắn ngạc nhiên, nhưng nói một cách chậm rãi. Dường như hắn chỉ cố gắng giữ cho Rosered luôn được yên tĩnh dưỡng thương.
-Giờ… cậu phải chịu trách nhiệm.
“Câu này nghe quen quen…?”
-Cho cái gì? – Hắn cười, nhưng cái cười chẳng được tươi cho lắm.
-Cho việc cậu đã để dòng máu của cậu chảy trong người tớ.
Mặt Vile méo xệch đi. Dù đây là một sự thật vô cùng trong sáng, nhưng sao nghe nó cứ đen tối kiểu gì ấy…
-Được rồi, chịu trách nhiệm như thế nào nào?
Cãi cùn vô dụng, Vile nghĩ thế, và hắn chiều lòng Rosered một lần thử xem sao. Cô dù còn yếu, nhưng vươn người dậy chỗ hắn, ghé sát mặt vào nhau.
-Cưới tớ đi…
“Chết cha, dam vô cực…” Một trong những điểm yếu tệ hại của Vile là không đỡ được những cảnh cute thế này. “Nhưng có một cách!!!”, hắn khẳng định chắc nịch.
-Tất nhiên là được thôi, nhưng chờ bọn mình đủ 18 tuổi đã.
“Khá lắm Vile! Mày làm được rồi!”, hắn khen ngợi mình không tiếc lời. Rosered ỉu xìu xuống, quay người vào tường, giận dỗi.
-Thôi bỏ đi!
-Ơ, thật mà, bây giờ làm đám cưới xong ra tòa thì chết dở…
Cô biết thằng này cứng đầu, nói cũng không gỡ được cái sự có-vẻ-thật-thà bọc ngoài IQ 183 của hắn, nên chỉ cười thầm.
-Hay thế này đi, để cho yên tâm, làm hôn ước nhé?
-Hừ…
-Tớ hứa mà.
Chưa bao giờ thấy Vile nói chuyện nghiêm túc một cách cute thế này, Rosered đành phải đồng ý.
-Được rồi.
Cô xoay người ra.
-Nhưng còn nữa. Và cái này thì cậu bắt buộc phải đồng ý.
-Ừ ok, gì cũng được tất!
Hắn vui vẻ đáp bừa đếch thèm suy nghĩ. Rosered vung tay ra thật nhanh, kéo mặt hắn sát vào mình. *Chụt!*
.
.
.
.
.
.
.
.
Ở một nơi xa, tất cả những cảnh ấy tái hiện livestream trong một cái gương treo tường lớn, đặt trong một căn nhà gỗ nhỏ.
-Con lớn thật rồi, Kakuzan… À không, phải là Vile chứ nhỉ? Ta biết làm sao để khuếch đại sức mạnh bên trong con rồi.
Ánh mắt người bí ẩn ngưng tụ trên khuôn mặt Rosered.