Cuối cùng thì một tuần chuẩn bị đã kết thúc, Đại hội thể thao liên trường Manejusen sẽ được bắt đầu ngay ngày mai. Buổi hôm nay là để các thành viên tham gia đến xem trước danh sách thi, nội dung thi, luật chơi và vài thứ linh tinh khác, cũng như giúp ban tổ chức chuẩn bị cái gì đó nếu cần thiết.
Ngay ngày đầu “ra mắt”, Demon đã gây ấn tượng mạnh với stylish quái dị đặc màu xanh biển và sự hào hứng giúp đỡ mọi người đến không ngờ. Hai người cũng là trung tâm của những bài rap góp vui hoặc chửi rủa gây xôn xao mạnh mẽ. Với vẻ ngoài khá lực, họ có vẻ đã hốt gái với tốc độ chóng mặt, tuy nhiên may mắn là các anh không có nhiều cảm xúc, nên chỉ chú tâm làm việc và chửi nhau thôi.
Ở trường Tiểu học, Yupia cũng làm vô số đàn em ngưỡng mộ với vẻ ngoài trắng-quá-thể-trắng của mình, tuy nhiên anh không để lộ bí quyết chăm sóc da được, vì đó là năng lực hoạt hóa bạch cầu của anh, thằng nào biết có mà đột tử. Nên, anh vui vẻ với việc trông chừng đàn em để các giáo viên có thể chuẩn bị lễ hội cùng các trường còn lại.
Đại hội lần này diễn ra trong khuôn viên của trường Tiểu học, vì đây là nơi có sân rộng nhất. Nói một cách đơn giản, nó bằng ba cái sân bóng đá. Bog tranh thủ việc cắm các cọc rào chắn ma pháp cho cuộc thi Phép thuật, đơn giản vì ở trên cao anh có thể quan sát phong cảnh Lagoona City một cách hoàn hảo. Nó khá là đẹp.
Yary thì, vì nhược điểm khuyết tật nên các thầy cô không cho cậu nhúng tay vào những việc nặng, mà không hề biết cậu đã luyện đến cảnh giới có thể chém nát cả ba trường chỉ trong một chiêu. Nhưng thôi, cậu sẽ giúp Yupia trông chừng những thằng cá biệt nhất thuộc lớp Kiếm đạo. Người ta có thể nghe những tiếng kiếm tre quất lên vun vút, học trò la hét điên loạn, nhưng thú vui man rợ của người đàn anh tưởng chừng không có điểm dừng.
Vile vừa hoàn tất khóa huấn luyện đặc biệt của Serphant. Hắn trở về cùng cô, với cánh tay phải quấn băng trắng kín mít. Nhìn thì ngầu nhưng thực ra hắn đang vô cùng đau đớn. Hai người lặng lẽ chia ra và bắt tay vào việc tổ chức lễ hội.
Constan thực ra mới là người đến sớm nhất. Cậu giam mình trong phòng họp hội đồng để bàn bạc với ba hiệu trưởng về việc quản lí học sinh trong thời gian Đại hội diễn ra. Có vẻ cậu đang hợp tác với Kaspakov nhằm mục đích gì đó, nhưng chưa biết chắc được.
Kuro cũng đã đến Tiểu học Manejusen, hiện đang cùng Vile treo mấy cái băng rôn trang trí. Trước đây cô có khá nhiều điều muốn hỏi hắn, nhưng sau khi gặp được Eugenie rồi, cô đã nắm được tương đối thông tin. Kèm với đó, cô còn được tiết lộ cả một bí mật kinh hoàng về thời kì hắc ám bao phủ của hắn, một kí ức bị phong ấn mà thậm chí hắn cũng không được phép biết. Chuyện này làm cô nảy sinh nhiều suy nghĩ về hắn; không biết nên sợ hay nên thương nữa.
Rosered thì đã gặp Serphina và lần này thì hai cô nàng cực kì máu chiến, lườm nhau dằn mặt dữ dội. Không rõ nạn nhân của vụ này có biết không, nhưng hình như hai người đã cá cược vài thứ liên quan đến thân thể của Vile – mà đảm bảo là sẽ không còn nguyên vẹn sau khi giao chiến với Demon.
Những người “giúp đỡ” trong vụ này được Kaspakov ngấm ngầm tiếp tay cho làm khách mời danh dự của Đại hội. Điều đó nghĩa là sẽ có cả Yelena, Serphina, Lily, Eugenia đến quan sát bọn họ nữa.
-Alo! Một, hai, ba, bốn…
-Lô lô con c*c! Dẹp mẹ mày đi! Cho gái lên!
Các đồng chí trường cấp 3 phản đối kịch liệt ngay khi ông hiệu trưởng vừa lên tiếng.
-E hèm, như các em đã biết…
“Pẹp!” Một trái cà chua phóng như đạn trái phá bay đến táp thẳng vào mặt ông.
-Gái đâu! Văn nghệ chào mừng đâu? Sao lại cho bố già dê này lên phát biểu thế hả? Mọi năm mấy người tổ chức như nào?
-Các em bình tĩnh, thầy sẽ phát biểu vài lời khai mạc Đại hội…
Mười ba cái “pẹp” liên tiếp vang lên như súng máy.
-CÚT DÙM!
Thầy hiệu trưởng vội vã chuồn phỏng, lập tức chương trình văn nghệ khai mạc bắt đầu. “Có thế chứ…!”
Trong lúc rảnh tay, Vile nhân thủ tìm gặp Rosered.
-Woa, chào cậu.
Hắn chủ động lên tiếng trước, vì thấy cô đang mải quay đi chỗ khác.
-Ừm, nghe nói ba môn thi đầu tiên sẽ diễn ra vào ngày hôm nay, bọn mình thi ngày mai cơ… Cậu sao thế?
Ngạc nhiên khi thấy cô không hề quay lại, hắn lo lắng đặt một tay lên vai cô. Bất ngờ cô quay phắt người 180 độ, nắm tay hắn thật chặt, làm hắn giật mình tưởng phim ma.
-Rosered cậu… Ổn đấy chứ?
Hắn hỏi, mồ hôi bắt đầu nhẹ rơi theo gió thoảng.
-Ehehehe… Tớ cực kì ổn!
Cô cười tít mắt, kéo tay hắn áp vào ngực mình.
“To quá…”
-Ờ… Thế ổn thì thả tay tớ ra nào, tớ đang bị thương chút…
-Nhưng mà! Cậu biết không, tớ đang có những cảm xúc rất lạ!
-Hả?
Mải nhìn “nấm vua”, hắn lúc này mới ngẩng lên và bắt gặp cô đang nhìn hắn với vẻ mặt hết sức dâm đãng.
-Cái… Cái gì vậy???
“Khỉ gió? Cô ấy lại bị thằng ngu nào điều khiển?”
-Hãy… Hãy chiếm lấy em đi~~~
Cô thì thào, rồi cắn một cái vào tai hắn. “Chết bỏ! Thằng ngu nào làm trò này! Ít ra mày cũng phải đợi bọn tao chỉ còn hai người thôi đã chứ! Làm bố mày phải đạo đức giả!”
-Này, Rosered, chắc chắn có kẻ nào đang điều khiển cậu! Để tớ tìm cho ra hắn…
Đang ra mặt anh hùng, bỗng cô đẩy hắn ngã lăn ra bãi cỏ, rồi cưỡi lên người hắn trước con mắt chứng kiến của bao nhiêu người. “CÁI ĐÙ?!!”
-Anh không cho em thì em tự cướp lấy vậy…
Cô cười nói, rồi chỉ bằng một cú giật tay, ba cái cúc ngực đã bung ra. Lớp vải mỏng tang bên trong không thể ngăn chặn được sự dao động mạnh mẽ của những “cây nấm” khổng lồ và có nguy cơ bung ra bất cứ lúc nào.
“Éc éc!…”
…
.
.
.
.
.
-Ủa hết rồi hả?
“Bốp!”
Rosered bất ngờ tát Vile một cái thật đau rồi vội vàng đứng dậy cài lại áo.
-Cậu làm cái quái gì vậy hả?!
-Đâu phải tớ? – Hắn nhăn mặt – Tự cậu bị thằng nào điểu khiển đấy chứ!
Và thủ phạm cuối cùng cũng ra mặt.
-Xin lỗi hai người…
Bog bước lại gần, đẩy kính lên trông rất trí thức.
-MÀY VỪA LÀM CÁI Đ*T MẸ GÌ THẾ HẢ THẰNG CHÓ CON? – Vile tóm cổ áo anh, quát ầm vào mặt – NHỜ MÀY MÀ HÀNG ĐỐNG THẰNG TRONG TRƯỜNG THẤY ĐƯỢC CƠ THỂ CỦA ROSERED RỒI ĐẤY, GIỜ MÀY TÍNH SAO?
-Bình tĩnh nào, ta chỉ đẩy tiến độ cuộc đấu lên một chút thôi…
-Cái gì?
-Nhìn xung quanh xem.
Vile bỏ cổ áo anh ra, quay lại. Quả nhiên…
Ngoại trừ các cô giáo, TẤT CẢ BỌN CON TRAI kể cả các thầy giáo – mà vốn là lực lượng tham gia chủ yếu – đều đã lăn ra đất vì mất máu.
Những kẻ còn đứng chỉ toàn con gái, mặt mũi đang nóng phừng phừng, có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào; và những tên thật sự máu mặt: Demon, Yupia, Constan, Yary, Bog, và hắn. Ngoài ra thì, tuy shock nặng nhưng còn tham gia điều hành hoặc thi đấu được, là các cô giáo, Kuro, Serphant, và tất nhiên là các khách mời đặc biệt nữa.
Đại hội chính thức được khai mạc trong một bể máu… Và rất nhiều suy nghĩ đen tối…
————Game 1: Demon vs Vile
-Sau đây là trận đấu đầu tiên, thuộc môn thi Thể Thuật Liên Trường! Xin giới thiệu, TaoDayKhongChoiAnGianDau Demon của lớp 10D!
“Tên đéo gì mà dài vãi?”
-Đối thủ của bạn ấy, Lerragass Vile của lớp 9D! Mời hai đấu thủ vào võ đài!
Xung quanh vang lên những tiếng vỗ tay nhè nhẹ nhưng rất nồng nhiệt. Đội cổ vũ của Rosered và Serphant cũng đã ra mặt, kèm đó là đội trọng tài của Yupia và thằng lớp trưởng Chora – vừa được tạt nước vào mặt và dọa cắt đứt đời trai nên buộc phải tỉnh.
-Hai trọng tài điều khiển trận đấu này gồm có TaoDayKhongUaDamBaOngChoiAnGianDau Yupia của lớp 10D và Vulture Chora của lớp 9D! Sau đây trận đấu xin phép được bắt đầu!
“Tên thằng cụ này còn dài hơn…”
Vile và Demon đứng trước mặt nhau, cúi chào. Yupia, Chora đi dạo một quãng chừng hai mươi mét đằng xa để quan sát.
Do là đấu thể thuật, không có dựng kết giới ma thuật, nên nếu một trong hai thằng này bật mode cuồng sát lên thì coi như xong cả hội.
Vile đứng chận lại. Hai tay hắn tách rời nhau, phân biệt để ở hai vị trí ngang hông nhằm tăng khả năng linh hoạt của chuyển động. Demon do Monteroll điều khiển, vẫn đang đứng yên chờ đối phương ra đòn trước.
À mà tí quên, bình luận trận này là… Eugenie.
-Lao vào rồi! Hú hú! Đánh nhanh chưa kìa, ối ồi ôi, nhanh thấy tía luôn các bác ơi!
Hai gã vẫn đang tung đòn giao thủ rà soát thực lực đối phương. Demon có đánh mấy lần nhưng Vile đều gạt đi; không đỡ cũng không chịu dính, nên họ khá đoán bên trong miếng vải băng hẳn là vũ khí bí mật của hắn.
Vận tốc thế này, ước đoán mới 250 km/s, chưa có gì đáng nói.
-Khà! Được đấy, cái này cô Serphant dạy ngươi hả?
-Ừ đấy.
Vile cực tốc bật lên, tay trái vung một cách ngẫu nhiên vào bên phải đầu Demon, đánh hắn lùi lại một bước.
-Woa woa woa! Anh Vile đánh trùng kìa, hú hú! Cố lên anh ơi!
“Con điên này, đang đánh nhau mà cứ hú hú như vượn làm cái gì…”
-Cố lên, học trò lâu năm của ta!
Lúc này Serphant mới xuất hiện, kèm theo một dàn tên lửa đất đối không, khai hỏa loạn xì ngậu vào không khí.
-Ba điểm, đội cổ vũ của Demon!
-Cố lên nhóc! – Cô vui sướng tiếp tục gào lên, dường như đang cổ vũ cái bệ phóng hơn là học trò của mình.
-Phạm luật! Không được mang vũ khí…
Chora đang lên tiếng, bất ngờ một bàn tay bằng thứ dịch màu trắng sữa bất ngờ vung lên từ dưới chân, bóp một phát, lập tức nghiền cậu ngất xỉu.
-Hoạt Hóa Bạch Cầu, Đại Thực Bào! Demon cố lên, bên chúng nó đéo~~~~~~~ còn trọng tài nữa đâu! Magic xài thoải mái!
“Mẹ mày! Ăn gian! Tên chúng mày đặt kiểu gì thế!”
-Chậc, ngươi xui rồi Chúa Quỷ ạ… – Monteroll trầm giọng đe dọa, nhún chân lấy đà chuẩn bị lao lên.
-Heh, cứ chờ rồi biết.
Vile tháo tung cuộn băng tay ra, bên trông đầy những sọc đen chạy dọc theo cánh tay. Tụ điểm của chúng sáng lên tại chữ “V” trên mu bàn tay hắn.
-Quỷ Ấn Kí?
Vận tốc đã quá cao, không thể dừng được, Demon quyết tâm lao vào khô máu. Giờ thì vẫn tốc hai gã đã không thể thấy bằng mắt thường, nhanh đến nỗi làm không gian xung quanh phải trở nên mờ ảo.
-Uầy! Làng nước ơi, nhanh quá! Còn hơn cả lúc nãy nữa! Hăng lên các đồng chí! Dzô, dzô…!
“Con mẹ nó đồ phản bội…” Vile nghiến răng, cúi thấp người né đòn của Demon, rồi vung chân đạp bay hắn ra xa.
-Rosered!
-Tớ đây?
Cô đứng ngay sau Yupia, đang mặc bộ đồng phục thường ngày, chỉ khác là cầm theo hai quả bông tua cổ vũ.
-Cô ở đó từ bao giờ thế?! – Trọng tài bên 10D giật mình, nhảy lên một bước.
-Vừa xong à~~~ Tôi sẽ cổ vũ hết mình cho Vile…
Cô nói xong, lập tức từ trong hai quả bông phóng ra một chùm dây tơ cực mảnh, đâm vào người Yupia làm anh ngất xỉu tại chỗ.
-Mười điểm, đội cổ vũ của Vile!
-Cái gì?! – Demon thét lên đầy căm phẫn.
-Quên mẹ mày đi, ai bảo mày đã đặt tên đạo đức giả còn chơi ăn gian trước?
Vile lao vụt lên, Quỷ Ấn Kí phát ra những luồng khí bóng tối áp chế cực mạnh. Nhược điểm của Song Hồn Quỷ là, tuy hắn miễn nhiễm ma thuật, nhưng cái bóng của hắn thì không.
-AAAAAA! Mẹ mày, chơi láo!
-Láo con lìn! Ngon vào khô máu!
Vile thu hồi ấn kí, đứng nhảy một chân, tay vung vung khiêu khích, “Nhào dzô, nhào dzô!”
-Gaaaaaa…!
-Mẹ mày xem đây! Lún Đầu Quyền! *Cre: Beelezebub*
Hắn lộn người nhảy lên, vung đấm thẳng mặt Demon. Hai gã không kịp đỡ do mất đà, bị giáng một cú đỉnh phong, chính xác lún đầu 20cm xuống đất.
-Kết thúc cuộc thi thứ nhất, chiến thắng thuộc về Vile! Đội trọng tài, hòa! Đội cổ vũ lớp 9D với đại diện Rosered, thắng!
Cô hiệu phó trường trung học kết thúc một cách ngắn gọn và sợ hãi khi thấy Vile bước ra khỏi sân đấu với nụ cười tàn rợ trên khuôn mặt, nhìn về Bog một cách man dại… “Nào, đến lúc bố mày tính sổ với mày rồi…”