Huyền Thoại Chưa Kể

Quyển 1 - Chương 17: Quyển 1 - Chương 17



Trong khi chúng tiên hữu còn ngạc nhiên nhìn nhau, vài kẻ vẫn xầm xì đoán mò thì Thiên Đế đã lấy ra con dao cắt lên tay đôi phu thê vừa bái lạy tổ tiên hai lằn rướm máu, rồi chẳng màng giải thích ông ta cứ đặt hai vết thương ấy lên nhau, đồng thời nói lời như tuyên bố.

– Giờ trong máu Tỉnh Vĩ có máu của Trọng Xuân, trong máu Trọng Xuân cũng chảy dòng máu của Tỉnh Vĩ, cả hai ngươi thuộc về nhau một lần và vĩnh hằng.

Mọi người xung quanh quá đỗi bất ngờ, cứ thì thào liên hồi vì chẳng ngờ loài hươu tiên hiền lành chất phác vậy mà trong tập tục cưới hỏi phải có công đoạn đầy máu me. Kẻ khác thì thầm thán phục Thiên Đế uyên bác, ngay cả phong tục lạ kỳ, xưa nay chưa từng nghe ai nhắc đến mà ông ấy cũng tường tận.

Sau khi hoàn thành nghi thức, Thiên Đế buông tay phu thê hươu ngốc ra, lòng nói thầm: “Ta giúp ngươi được một đoạn rồi đấy ông bạn già, ngày con trai ngươi thượng giá (*) mà ngươi chẳng được mời, thậm chí còn chẳng hay biết, vậy ta đại diện đứng ra giúp hôn lễ này có phần nhỏ nào đấy theo đúng phong tục quê nhà ngươi, Tỉnh Vĩ vẫn mang họ ngươi, vẫn là con ngươi, Trọng Xuân lấy về là dâu nhà ngươi, dĩ nhiên tục hòa máu là hợp đạo lý đúng không.”

Tận lúc hươu ngốc đưa thê tử vào trong rồi, thị vệ phượng hoàng của Thiên Đế còn cố nói với theo.

– Mừng cho “đá ong” nhé, tậu trâu được cả nghé.

Nghe thế, Hồ Vương thắc mắc hỏi ngay.

– Vì sao ông gọi Tỉnh Vĩ là đá ong, ông có xích mích với phò mã thần tộc ta à.

Dương thị vệ mỉm cười lắc đầu.

– Tôi gọi hắn là đá ong chẳng do mâu thuẫn gì đâu, gọi do bản chất chính con người hắn thôi, giống hệt tảng đá ong bị cắt đôi.

Khi tiệc dần tàn, khách khứa cũng từ từ bỏ về hết, nhân lúc không ai chú ý Bằng Thủy đã kéo cháu rể ra sân sau nói vài việc quan trọng.

– Trọng Xuân từ nhỏ đã được nuông chiều, thích gì làm nấy trong khi thân quyến nhà ngươi khắt khe đủ điều, lại đủ thứ nguyên tắc, hy vọng ngươi sẽ không nặng tay khi hồ ly nhỏ ấy gây chuyện chứ? – Lão hỏi như phủ đầu trước.

– Bác nói gì lạ vậy? Lấy được Trọng Xuân là phước phần của cháu, thậm chí cầu còn không được làm sao có chuyện nặng tay.

– Vậy gã ta chấp nhận Trọng Xuân thật không hay vì hai ngươi đã lỡ làm chuyện ảnh hưởng danh tiết, đến con cũng sắp có rồi nên gã ấy mới miễn cưỡng chấp nhận đứa con dâu bất đắc dĩ này.

– Bác nói gì cơ? Liệu có phải nhầm lẫn… – Tỉnh Vĩ bắt đầu lo lắng.

Chuyện lão đòi Trọng Xuân làm thủ tục tân nương quỳ lạy lúc nãy đã khiến hươu ngốc mấy phần hoảng sợ, nay còn hỏi thẳng thừng như vậy thì hắn ta dại gì ở đây nữa, nên quyết định… chạy là thượng sách. Nhưng chuyện bỏ chạy nào được dễ dàng thế khi Bằng Thủy nắm mạnh vào cổ tay hắn, giật lại.

– Đừng tưởng thế gian chỉ mình ngươi biết chẩn mạch. Lão hồ ly ta bao vạn năm lăn lộn chốn độc trận đầy tà khí để tu luyện tới cấp bậc thượng đẳng thần thì chuyện nhận định gốc gác kẻ có mang tà khí qua xem mạch đương nhiên phải am hiểu. Ta đã có khi làm như vô tình chạm tay ngươi, thật ra là âm thầm xem mạch tượng. Ngươi thể chất âm hàn, tay có vẻ ấm áp nhưng khí huyết thực sự rất lạnh, sáu chữ trong chẩn mạch bao gồm Thượng, Hạ, Lai, Khứ, Chi, Chỉ. Thượng, Lai, Chí là dương. Hạ, Chỉ là âm. Rõ ràng ngươi Lai, Khứ không điều hòa, Chỉ và Chí lại thể hiện thịnh của chân âm, suy của chân dương. Mang âm mạch nặng nề tới vậy, ngươi là kẻ lạc loài, ngươi khác bọn ta. Đôi mắt ngươi giống hệt mắt gã ta, chỉ vì ngươi áp chế tà khí làm đổi màu mắt nên lúc trước ta không nhận ra, nhưng nay nhìn kĩ vào tròng mắt mới thấy còn sót chút màu xanh lục, nếu để nguyên hẳn mắt người phải sáng hơn thế này nhiều. Thậm chí còn biết cách giấu đi thứ trước trán, pháp lực khá đấy. Bắp tay ngươi có hình xăm thổ ngũ hành, chỉ con gã ta mới xăm hình ngũ hành lên người. Năm mới năm trăm tuổi, ngươi đã gặp ta bên bờ biển, gã đưa ngươi đến để tạ ơn, thế mà lúc ở Hồ tộc lại ngang nhiên bảo chưa từng diện kiến ta, đồ dối trá. Ngay thời điểm này ta vẫn cảm nhận được công lực trong ngươi, công lực dù kìm nén hết sức nhưng vẫn không tệ, chứng tỏ có thường xuyên luyện võ nghệ. Bàn tay thấp thoáng vài vết hằn, ngón tay hơi cong, chắc chắn do dùng pháp khí, loại pháp khí rất nhỏ kẹp được vào kẽ tay.

– Đau! Bác buông cháu ra đi! Bác nói gì cháu không hiểu, bác nhầm người rồi. Cháu không biết võ nghệ hay pháp khí gì cả.

– Nhầm người? Thiên Đế kể hết với ta rồi, ngươi quả thực là con của gã ta. Nguyệt Lão không đoán được mệnh cách của ngươi do ngươi đã nói dối về nơi mình sinh ra. Ta chưa vạch trần ngươi vì không muốn Trọng Xuân thất vọng, càng không muốn Liên Đài lo lắng, nhưng chớ vội mừng, ta là thượng đẳng thần, pháp lực vô biên, chưa kể còn bách độc bất xâm, ngươi vô lực tổn hại ta. Trái lại nếu muốn ta dễ dàng bóp chết ngươi chỉ với một tay, nên đừng bao giờ làm Trọng Xuân tổn thương kẻo có ngày ngươi chết khi chưa mãn thọ đấy. Đúng là thứ tham lam, ngày mẫu thân ngươi hoài thai, phụ thân ngươi sang kể bà ấy thân thể suy kiệt, thai nhi yếu ớt, cần chút dược liệu hiếm để dưỡng thai. Gã ta hỏi xin chính hoa ban đặc biệt trong rừng ban hoa của ta để mang về cho thuộc hạ bào chế thuốc, vì thế ngươi mới có được hình dạng ngày hôm nay. Gã bảo không muốn mắc nợ Hồ tộc nên trả dứt ân tình ấy bằng cách dùng năm bảo ngọc cùng linh lực suốt bảy ngày bảy đêm gọi ngũ hành Hồ tộc thức tỉnh tạo nên một… ngọn núi ngọc quý cao chạm trời thăm thẳm ngàn đời không hết. Tưởng vậy là xong nào ngờ giống loài bọn ngươi dã tâm không dứt, ngươi khi trưởng thành dùng chính cốt hươu này dụ dỗ Trọng Xuân. Thử không có hoa ban thần giới của ta liệu ngươi có tồn tại nổi chốn này, có mê hoặc được Trọng Xuân. Vỏ bọc của ngươi là ta ban cho, cái mạng của ngươi nhờ ta mới được sống, ta khuyên ngươi hãy sống tử tế với Trọng Xuân, cái gì ta cho ngươi được thì cũng lấy lại được, dù không giết được ngươi thì ta vẫn có cách vạch mặt ngươi trước Phác Hằng và Liên Đài. Nhớ cho kỹ, ta vẫn luôn để mắt đến ngươi đấy, Thiết Tỉnh Vĩ. – Phen này lão hồ ly gọi thẳng cả họ tên hươu ngốc ra, tựa đanh thép khẳng định bản thân đã tường tận mọi việc từ lâu.

*

* *

Ngọn nguồn việc này phải quay ngược lại thời điểm Tỉnh Vĩ còn ở Hồ tộc…

Bằng Thủy vốn khôn ngoan, kinh nghiệm sống dồi dào, lão thừa biết trên đời chẳng ai nghĩa hiệp tới độ mang tính mạng mình ra để đổi sự sống cho người chưa từng quen biết. Bởi thế, nghe tin Dược Thần suýt chết vì cứu mạng Hồ Vương, lão hồ tiên đã phán đoán hắn ắt phải có bí quyết phòng thân mới dám định một mình đánh hắc hùng tinh. Đó cũng là nguyên do lão tìm đến thăm dò hươu ngốc. Và khi gặp hắn rồi, điều lão hồ ly đặt nghi vấn không phải từ thái độ hay vận số mà ở… linh khí. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, lão bàng hoàng nhận ra xung quanh thân thể Tỉnh Vĩ ngoài tiên khí còn pha trộn cả tà khí. Vì tiên nhân đa phần không ai tu luyện trong độc trận giống lão, cùng lắm họ chỉ biết nhận diện nguyên cốt ai đó thông qua màu tiên khí vây quanh kẻ đấy chứ làm sao biết cách nhìn ra tiên khí lẫn lộn tà khí, thêm nữa, mọi người đều đinh ninh Dược Thần là hươu tiên nên chỉ phớt lờ chả màng kiểm tra, nhưng ai phớt lờ thì phớt lờ chứ kẻ vốn nhạy bén với tà khí như Bằng Thủy thì làm gì có chuyện bỏ qua.

Tà khí quanh Tỉnh Vĩ dẫu tác động tới trực giác Bằng Thủy nhưng vẫn rất ít, gần như bị tiên khí che lấp hết, bởi vậy lão áng chừng, tà khí nơi hươu ngốc vì bị khống chế mới không lộ nhiều, việc này có thể do tiên khí thần giới, hoặc do hắn tự biết áp chế. Nếu do tiên khí thần giới thì chẳng quá đáng ngại, còn nếu hắn tự khống chế được linh khí bản thân thì hẳn pháp lực chả tầm thường.

Với ý nghĩ ấy, tiên nhân trồng hoa ban đã có lần giả vờ siết tay hăm dọa để chẩn mạch tượng trên tay Tỉnh Vĩ, rồi chẳng chóng thì chày thượng đẳng thần đã biết tà khí nơi hươu ngốc là do hắn tự thân điều khiển. Ngày đó Bằng Thủy đã chau mày nghĩ về Tỉnh Vĩ rất lâu. Hắn ta tùy ý luân chuyển hai luồng linh khí trong thân thể để không bị xung khắc, đồng thời kìm nén tà khí, chỉ bộc lộ tiên khí yếu ớt khiến tiên hữu ngỡ hắn là hạ đẳng thần kém cỏi, ắt mức độ tu luyện đã xếp vào hàng cao thâm, đồng thời cũng phải nhờ thân… con lai mới học được chuyện này. Nhờ đó lão cũng đoán được nguyên cốt thật của Tỉnh Vĩ thực sự là giống loài nào.

Hôm quốc sư Vinh Nguyên nói việc quẻ bói, đã kể thật cùng lão rằng bàn tay Dược Thần mềm mại chứng tỏ mệnh Tỳ thổ rất mạnh, ngón giữa dài, gò Thái Dương có vân hình sao, đây là tướng bàn tay kẻ… nắm quyền lực, khó có lý nào lại đi làm việc hành y bốc thuốc. Cả những nơi điểm khác nơi hắn cũng lạ kỳ. Loài hươu thường sở hữu cặp mắt to tròn, hiền lành ngơ ngác, gương mặt phúc hậu, chất giọng nhẹ nhàng, ngoại lệ Tỉnh Vĩ tiếng nói khi tức giận y như sấm động, dung mạo phảng phất cái uy ngầm. Người ngoài cho rằng hắn ta xấu vì hắn mang đôi mắt không có mí, đuôi mắt còn xếch lên. Lông mày hơi thưa, đầu mày nhỏ mảnh, dần về đuôi mới dày và cao. Mặt hắn ta vuông, trán vuông rộng nhô cao. Mũi cao mà không thẳng tắp từ sơn căn (giữa hai mắt) lại hơi cong xuống ở thọ thượng (giữa mũi). Bởi vậy trông tổng thể khuôn mặt không được thu hút. Tuy thế, từng nét trên gương mặt hắn đều là quý tướng. Biết xem tướng sẽ thấy tròng mắt hắn đen trắng phân minh, tia mắt nhiều chân quang, ánh nhìn chứa mục quang, tiềm tàng uy lực, tựa có hạt châu. Lông mày mảnh, thưa, đuôi cao, dày thường ám chỉ số phận sang giàu. Dáng mũi dẫu chẳng thẳng tắp, làm nét mặt thiếu thanh thoát nhưng đó chính là tướng mũi đại phú, đại quý, vận mệnh cao sang, lắm kẻ cầu chưa chắc đã được. Sau đó quốc sư còn nói bản thân luôn linh cảm gương mặt Tỉnh Vĩ vẫn thiếu gì đó, giá mắt không phải màu đen thì còn sáng hơn, vầng trán đáng ra nên có thứ khác ngoài tóc, nhưng nhất thời chưa nghĩ ra. Tựu trung, Dược Thần sở hữu quý tướng đầy thân, rất khó có chuyện sống trong nghèo khó, nương náu nhà tranh vách. Chưa kể, lúc bói quẻ, quốc sư đã thấy rành rành cả một trăm lẻ tám lần đều ra quẻ đại cát Địa Trạch Lâm. Quẻ này báo hiệu Hồ tộc đã gặp đúng thời vận hanh thông, minh thịnh, cầu danh như ý. Đặc biệt, quẻ chỉ xuất hiện từ khi Tỉnh Vĩ bước chân vào lãnh địa Hồ tộc, nói cho đúng, chính hắn đã dẫn theo điềm đại cát.

Nghi vấn vốn đã chất chồng, thêm cả lời con trai phán đoán, dần thôi thúc Bằng Thủy bắt đầu quan sát hươu ngốc nhiều hơn. Và lần Tỉnh Vĩ bị vây đánh ngoài chợ, lão chợt nhận ra hắn to cao khác thường, cường tráng hơn gần hết những tiên nhân bên cạnh. Chịu khó xem xét kỹ Tỉnh Vĩ, lão lờ mờ nhận thấy dù hắn ăn mặc luộm thuộm, y phục tối màu rườm rà để che bớt vóc dáng nhưng có lẽ thiên mệnh có ý vạch trần Dược Thần nên đã để lão thấy thêm chẳng ít điểm đáng nghi… Nam tử trên đời nếu có cao to, lực lưỡng thì ngoài luyện tập còn phụ thuộc một phần vào nguyên cốt lẫn di truyền. Nhìn hươu ngốc, lão thượng đẳng thần chợt sực nhớ về một vùng đất khá xa thần giới, nơi đó cũng bao gồm nhiều phân tộc nhỏ hợp thành, giữa muôn vàn chủng tộc đấy, có một phân tộc có thể gọi là đối trọng với mãnh long Thiên tộc, muôn đời sản sinh ra những nam nhân cao lớn, vóc dáng uy mãnh, dáng hình những nam tử đó chính là dáng hình Tỉnh Vĩ đang mang… Hơn nữa, lúc lũ hung hăng xé áo hắn, Bằng Thủy đã thấy hình xăm nơi cánh tay hắn ta, cùng trời cuối đất chỉ một dòng tộc sở hữu dấu vết ấy.

Đêm về, nhớ lại lời nghĩa tử nhận định về gương mặt Tỉnh Vĩ, lão thử họa chân dung hươu ngốc trên giấy nhưng đổi màu mắt và thêm vài chi tiết nơi vầng trán. Khi hoàn thành bức tranh Bằng Thủy mới phát hiện nguyên nhân tại sao khi mới gặp đã trông hắn rất quen. Lão thấy hắn quen bởi hắn ta thừa hưởng dáng người và một phần dung mạo từ một kẻ Bằng Thủy quen. Kẻ đó nổi danh hung tàn, dung mạo không hề tuấn tú khôi ngô mà luôn toát ra cái uy ngầm trong gương mặt lẫn vóc dáng, kẻ sinh ra chẳng phải để thế gian ngắm nhìn mà để… xông pha chinh phạt.

Có một ngày khi xem thương tích cho Hồ Vương xong, Tỉnh Vĩ lẩn đi đâu đó biệt dạng, mọi người bảo nhau Hồ tộc cây cỏ lạ lùng, dược liệu nhiều loại độc đáo chắc con hươu đó muốn đi tìm hiểu. Trọng Xuân nghe tin người thương một mình vào chốn cây cối mịt mù liền lo sợ hắn sẽ gặp nguy hiểm từ thú dữ hoặc kẻ xấu nên định bụng âm thầm đi theo bảo vệ tình lang. Tuy vậy, Bằng Thủy vội viện cớ cản cháu gái và chính mình nhận ngay trách nhiệm đấy.

Vào rừng không bao lâu, lão đã nhanh chóng tìm thấy Tỉnh Vĩ nhưng thay vì theo sát bảo vệ, lão ta ẩn thân sau mấy thân cây cổ thụ theo dõi hình ảnh hắn mài mò rửa… bàn tay gấu bằng nước từ một dòng suối vắng trong rừng. Theo Bằng Thủy quan sát, bàn tay gấu khá lớn, móng vuốt sắc dài, không phải gấu bình thường, khả năng cao là hắc hùng tinh hay chính xác là con gấu tinh hôm trước đả thương hươu ngốc. Thời điểm đó, lão hồ tiên cũng hiểu ra Tỉnh Vĩ vừa giết con hắc hùng tinh hôm trước để trả thù. Nếu hắn đủ bản lĩnh diệt trừ con gấu ấy hẳn chẳng thú dữ nào nơi cánh rừng này làm hại được, họa chăng chỉ lũ thú vật bị con hươu giả ngốc kia dọa ngược.

Lần này cũng thêm phen Bằng Thủy đoán đúng. Hôm gặp mặt Hồ Vương, hươu ngốc chưa biết đó là vua loài cửu vĩ hồ, định bụng chỉ lấy thân ra làm lá chắn cho lão tiền bối, khi người ta chạy mất mình sẽ ra tay hạ sát gấu tinh lấy mật và tay gấu làm dược liệu. Nào hay vua cáo không bỏ đi mà còn ở lại cứu giúp hươu tiên nghĩa hiệp, vô tình làm kế hoạch ban đầu của Tỉnh Vĩ đổ bể. Tận hôm nay, hươu sao mới tìm thêm được dịp khác ra khỏi Hồ tộc, săn lại con hắc hùng đã bỏ lỡ, lấy được những thứ cần lấy.

Tiếc rằng, dẫu cố tình tìm nơi khuất bóng người rửa vết máu trên chiến lợi phẩm nhưng hắn vẫn không qua được cặp mắt lão thần Bằng Thủy.

*

* *

Qua suốt ngồi nghe lời buộc tội đanh thép đủ đầy chứng cớ, hươu ngốc chỉ đành gật đầu thừa nhận thân phận trước mặt bác vợ, cắn răng ngồi cho lão tra khảo chuyện lớn chuyện nhỏ cả nửa ngày. Tận khi Tỉnh Vĩ đau rát cả họng, lão hồ ly khó tính mới chịu buông tha cho hắn.

Tuy vậy, thân thế hắn vẫn nằm trong vòng bí mật, nơi Hồ tộc ngoài Bằng Thủy ra mọi người vẫn đinh ninh Dược Thần là kẻ thấp hèn, không hề môn đăng hộ đối cùng Trọng Xuân. Vài kẻ si mê công chúa chẳng thành vẫn ghen tị tức tối, chọc ngoáy về sính lễ Dược Thần mang sang. Có người nói mấy bình thuốc cẩm thạch lấp lánh vốn đâu có gì lạ. Trong các loại đá quý, cẩm thạch chỉ xếp lòng vòng gần thứ mười, còn chốn Hồ tộc, hồng ngọc trân quý, lục bảo ngọc rực rỡ, ngọc hồng lựu quý phái,… chất thành núi, với họ, hươu ngốc dâng cẩm thạch làm sính lễ, thế có khác chi hắn đã chở gỗ về rừng. Tên khác lại mỉa mai bảo viên đá nâu vô giá trị kia ném đi cho rảnh nợ, hoặc nhân từ hơn thì cho hài tử nhà hoàng tử Mạnh Hạ chơi, giữ làm chi thứ nhặt được đầy đường.

Nhưng Hồ Vương chẳng màng lời gió thoảng mây bay, ông hiểu Tỉnh Vĩ chắc chắn không phải loại nói không thành có, hắn thưa viên đá nâu ấy mẫu thân hắn rất quý ắt phải có lý do. Hơn nữa chất liệu đá này Hồ Vương dù đã nhận trăm ngàn bảo vật cũng chưa thấy qua lần nào. Nhớ lại khi dâng sinh lễ lên hươu sao đó khá cẩn trọng, thái độ chả chút giả dối, nên ông cũng ba phần tin đây là không phải báu vật thì cũng là kỷ vật rất có ý nghĩa với hắn. Còn mấy bình cẩm thạch vua cáo cũng chả hề khinh thường, con rể ông thân hành y giúp đời, đương nhiên phải xem thuốc thành báu vật, hắn mang báu vật cả đời làm sinh lễ đã quá chân thành rồi.

Thế nhưng….

Viên đá nâu sính lễ ai chê bai thì chê riêng quốc sư cầm hòn đá lên một hồi lâu đã khuyên Hồ Vương giữ vật này tuyệt đối cẩn thận, đừng bao giờ để lọt vào tay ngoại tộc. Hòn đá thoạt trông nhỏ bé chẳng đầy lòng bàn tay nhưng thật ra là kết tinh của hết sáu hành thổ trong Thổ ngũ hành vào cùng một chỗ, giả sáu hành thổ có mở mắt nói chuyện ắt đều phải quy phục trước hòn đá nhỏ này. Thứ đấy gọi là vạn thổ chi vương. Thế gian cũng không nhiều người giữ hoặc điều khiển được bảo vật loại này, trừ phi là kẻ mang mệnh cách rất lớn mới nắm được đất dưới chân mình.

Nghe xong lời Vinh Nguyên, các trọng thần trong tộc đều cười nhạo hỏi lẽ nào quốc sư tu luyện âm dương ngũ hành đến phát điên rồi. Viên đá nâu đó thì là đá thôi chứ làm sao có nổi thổ ngũ hành gì trong đó. Hơn nữa nếu là pháp khí khống chế được sáu hành thổ thì hươu ngốc đời nào dám mang ra làm sính lễ.

Để đáp lại, quốc sư cứ nhẹ nhàng nói.

– Nhiều thứ không phải cứ nhìn bề ngoài là biết được, báu vật này có thể Tỉnh Vĩ vô tình nhặt được nhưng không biết dùng, có thể là ai đấy tặng hắn, hoặc vốn là… của hắn.

Phần mấy bình thuốc, thượng đẳng thần Bằng Thủy khi chạm tới liền ngỡ ngàng phát hiện tất cả dược bình đều không có linh khí. Khoáng vật không linh khí, thanh sạch vô ưu, quả phải xếp vào hàng báu vật khó tìm. Riêng tộc hậu Hồ tộc rất thích ngọc và am tường về ngọc, bà biết cẩm thạch loại thuần màu vốn rất hiếm, cẩm thạch đa phần gồm hai màu trở lên, tạo thành những đốm nhỏ, nhưng những cái bình này… thuần màu, chất đá rất trong hay còn gọi là cẩm thạch kính. Mỗi bình mang một màu khác nhau, bốn mươi cái bình không cái nào trùng màu cái nào, cẩm thạch kính mà tìm được bốn mươi màu khác biệt, thế gian chẳng nhiều người đủ khả năng này, trừ phi tay nghề dò khoáng thạch cực cao. Không chỉ khả năng dò khoáng thạch, kẻ chế tác cũng rất khéo tay vì mỗi dược bình được tạo tác từ một… khối đá riêng. Gọt đẽo cả khối cẩm thạch thành hình dạng bình đặc biệt để chứa nổi lượng thuốc gần như vô tận, đồng thời chả lưu lại một vết nứt nhỏ, người làm ra những dược bình này đâu chỉ dừng ở khéo tay, phải nói là kỳ nhân dị sĩ.

(*) Thượng giá là từ dùng ám chỉ chuyện hoàng tử nạp phi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.