Mở mắt, màu đỏ của màn che đập vào mắt nàng, tiếng kèn inh ỏi liên tiếp truyền vào tai. Mợ! Đám tang hay đám cưới vậy! Kèn rồi màn che đỏ… Khoan, chẳng phải nàng chết rồi sao? Không lẽ, cách đưa đón xuống dưới địa phủ? Có cần phải linh đình vậy không? Một lúc lâu, tiếng kèn ngày càng to, nàng khó chịu hét lên, xông thẳng ra ngoài. “Im hết cho bà!” Tất cả mọi người đều im bặc, thời gian như ngừng lại, 5 giây sau có người phản ứng nhìn nàng, chạy đi, vừa chạy vừa hét, “Tân nương tự sát!” Những người khác cũng hét theo, chạy đi giống như người kia.
Không ngờ một đứa hay chửi thề như nó mà lại xuyên không trở thành đại tiểu thư của phủ Thừa Tướng. Không những vậy còn đang ngồi trên kiệu hoa…còn nữa! chủ nhân của thân thể này lại tự vẫn bằng cách lấy dao đâm vào bụng??? Hại nàng một thân đầy máu, lúc xuống kiệu khiến người người chạy tứ tán a! Khoan! Tại sao những người ở nơi này lại nhìn nàng bằng ánh mắt khác nhau? Khinh Thường, Thương hại, Sợ Hãi, cái chi cũng có! Hãy đọc truyện để biết con đường chửi thề ý lộn, cuộc sống nữ chính của ta khi thành vương phi như nào nhé!
Bình luận